BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 155

- Vừa rồi anh rảnh chứ?

- Chỉ một lúc thôi, vâng. Cuối tuần tôi thường đi xa.

- Phải, tôi tin một ai đó bảo tôi vậy khi tôi gọi điện.

Tommy chỉ một cái ghế, gợi ý làm cho khoẻ lại, đặt xì gà và diêm bên cạnh
Dr. Murray. Khi hai người đàn ông đã an toạ thoải mái Dr. Murray mới mở
đầu câu chuyện.

- Tôi chắc đã đánh thức trí tò mò của anh. Thật ra chúng tôi đang ở vào thế
khó xử tại Sunny Ridge. Đó là một vấn đề khó khăn phức tạp và trong một
chừng mức nào đó không liên can chi tới anh. Tôi tuyệt đối không có quyền
làm phiền anh nhưng có một khả năng mơ hồ là có thể anh biết một điều gì
đó khả dĩ giúp được chúng tôi.

- Tất nhiên, tôi sẽ làm cái gì đó. Một cái gì có dính líu tới dì Fanshawe?

- Không trực tiếp, không. Nhưng trong một chừng mức nào thì bà ấy quan
trọng. Tôi có thể tin cậy nói với anh chứ, có thể được không, ông
Beresfold?

- Phải, chắc rồi.

- Thật ra là ngày nọ tôi có nói chuyện với một người bạn chung của chúng
tôi. Anh ta nói với tôi một vài chuyện về anh. Tôi biết vào cuối chiến tranh
anh có một nhiệm vụ khá tế nhị.

- Tôi không cho rằng chuyện đó nghiêm trọng như thế. Tommy nói, trong
một phong cách vô tội nhất của mình.

- Ô không, tôi hoàn toàn hiểu đó không phải là một việc để nói.

- Thật sự ngày nay tôi nghĩ không còn quan trọng nữa. Từ chiến tranh đó là
một thời kì tốt đẹp. Vợ tôi và tôi ngày ấy còn trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.