BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 156

- Dù sao, cái điều tôi muốn kể với anh, không có gì liên can đến cái đó,
nhưng ít ra tôi cảm thấy tôi có thể tự do nói với anh, tôi có thể nói với anh
mà không sợ anh nhắc lại với ai những gì tôi nói ngày hôm nay, mặc dù sau
này tất cả có thể phơi bày rõ ràng.

- Sunny Ridge đang ở vào thế kẹt, có phải ông định nói thế không?

- Phải. Cách đây không lâu một binh nhân của chúng tôi chết. Một bà
Moody, tôi không biết anh có từng gặp bà ấy chưa hay dì anh có nói chuyện
với bà ấy không.

- Bà Moody? Tommy suy nghĩ. Không, tôi không nghĩ vậy. Dù sao, tôi
chưa đến mức nhớ lại được.

- Bà ấy là một trong những bịnh nhân già của chúng tôi. Trong chừng mức
nào đó bà ấy không đau ốm chi nặng và đang ở tuổi trên dưới bảy mươi. Đó
chỉ là trường hợp một phụ nữ không có bà con và không ai chăm sóc trong
phạm vi gia đình. Bà ấy rơi vào phạm trù mà tôi thường tự đặt là loài biết
bay. Khi già đàn bà càng ngày càng tương tợ những con gà mái. Họ cục
cục. Họ quên lãng mọi sự. Họ mắc vào những sự khó khăn và họ lo âu.
Tuyệt đối không có gì xảy ra họ cũng đánh thức mình dậy. Với họ rất ít vấn
đề. Nói một cách nghiêm ngặt họ không phải thuộc tình trạng tâm thần
không bình thường.

- Nhưng họ chỉ cục cục. Tommy gợi ý.

- Như anh nói, bà Moody chỉ cục cục. Bà gây cho các nữ y tá khá nhiều
phiền phức mặc dù họ rất yêu mến bà. Bà có thói quen quên khi bà đã ăn
rồi, làm ồn lên bởi vì không có bữa tối được dọn cho bà khi thật ra trên
thực tế bà vừa mới có một bữa ăn ngon.

- Ô, Tommy nói, vụt sáng lên, bà Cocoa.

- Xin lỗi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.