BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 257

- Ô tôi hiểu.

- Không phải là một ngôi nhà may mắn. Không, họ luôn luôn nói nó không
phải là một ngôi nhà may mắn. Tôi nghĩ, cô biết. Bà ta thêm vào. Tôi nghĩ
tôi nên đóng cửa lại lần nữa. Người ta không thể quá cẩn thận được.

Bà ta đưa tay ra và đẩy cánh cửa lớn họ vừa đi qua trở lùi lại. Tiếng lách
cách vang lên khi bộ máy đưa về chỗ cũ.

- Tôi giả thiết đây là một trong những sửa đổi người ta tạo cho căn nhà khi
họ cần một chỗ ẩn náu.

- Họ sửa đổi nhiều, bà Lancaster nói. Ngồi xuống. Cô cần một cái ghế dựa
cao hay ghế dựa thấp? Tôi ưa một cái ghế dựa cao. Cô biết cho, tôi hơi bị
thấp khớp. Tôi giả sử có lẽ cô nghĩ rằng có cái xác một trẻ con ở đây. Một ý
tưởng tuyệt đối phi lí, cô có nghĩ vậy không hả?

- Vâng, có lẽ thế.

- Cảnh sát và kẻ cướp, bà Lancaster nói, với vẻ khoan dung. Người ta quá
ngu ngốc khi người ta trẻ. Nói chung tất cả các loại sự việc. Những băng
nhóm - những vụ đánh cướp lớn - nó quyến rũ người ta khi người ta trẻ.
Người ta nghĩ làm con điếm của một tay súng là sự kiện tuyệt với nhất trần
đời. Một lần tôi đã nghĩ thế. Tin tôi đi - bà ta đưa người về phía trước vỗ
vào đầu gối Tuppence - tin tôi, Đó Không Phải Là Sự Thật. Thật ra không
phải vậy. Một lần tôi đã nghĩ thế, nhưng người ta còn muốn nhiều hơn nữa.
Không có sự kinh sợ thật sự trong chỉ việc đánh cắp đồ vật rồi bỏ trốn cùng
tang vật. Việc đó cần tổ chức tốt, tất nhiên rồi.

- Bà muốn nói bà Johnson hay cô Bligh - bất cứ lúc nào bà gọi cô ta -

- Tất nhiên, cô ta luôn luôn là cô Nellie Bligh với tôi. Nhưng vì lí do đó hay
lí do khác - cô ta nói, để tạo điều kiện thuận lợi cho mọi việc - thỉnh thoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.