BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 44

lần. Tôi đoán chừng họ trở nên mệt mỏi vì phải đóng mãi một vai diễn. Dĩ
nhiên chính sự bị lãng quên thường xuyên gây cho ngừơi ta nỗi đau khổ.
Họ không thể nhớ mình là ai nữa. Họ vẫn nói rằng họ quên một cái gì đó
rất quan trọng và giá như họ có thể nhớ ra được. Đại loại như thế.

- Tôi hiểu, Tuppence nói, cô lưỡng lự, rồi tiếp, bà Lancaster - có phải bà ấy
luôn luôn nhớ lại những chuyện về cái lò sưởi đặc biệt trong phòng khách
không?, hay bất cứ một lò sưởi nào đó?

Cô Packard giật mình - một lò sưởi ư? Tôi không hiểu những gì cô nói.

- Đó là một điều bà ta nói mà tôi không hiểu. Có lẽ bà có một vài mối liên
hệ không vui nào đó với một lò sưởi, hay đọc vài câu chuyện làm cho bà ta
sợ hãi.

- Có thể.

- Tôi vẫn còn khá lo âu về một bức tranh bà ấy tặng cho dì Ada.

- Tôi thật ra nghĩ bà không cần phải lo, bà Beresford. Tôi cho là bây giờ bà
ấy đã quên hết rồi. Tôi cho rằng bà ấy không đánh giá bức tranh đặc biệt
lắm đâu. Bà ấy chỉ vui vì cô Fanshawe hâm mộ nó quá và vui lòng cho cô
giữ nó thôi, tôi chắc bà ấy cũng vui lòng tặng lại cho bà bởi vì bà thích nó.
Đó là một bức tranh đẹp, chính tôi cũng nghĩ thế. Tôi không hiểu biết mấy
về tranh.

- Tôi bảo bà những gì tôi sẽ làm nhé. Tôi sẽ viết thư cho bà Johnson nếu cô
cho tôi địa chỉ, và chỉ hỏi xem việc giữ lại bức tranh có ổn không thôi.

- Tôi chỉ có địa chỉ là khách sạn tại London nơi họ đến - tôi nghĩ là, khách
sạn Cleveland, đường George, khu vực 1 hướng tây. Bà ấy đã thuê cho bà
Lancaster ở đó chừng bốn năm ngày và sau này tôi nghĩ họ sẽ lưu lại với
vài người bà con tại Scotland. Tôi hi vọng khách sạn Cleveland sẽ có một
địa chỉ để chuyển thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.