BỨC HỌA MAJA KHỎA THÂN - Trang 67

– Mình không nghĩ thế cho riêng mình, cả cậu nữa, Giuanitô, cậu cũng

bình đẳng với các ngài quí tộc.

Giuanitô cảm thấy nghẹn thở đến mức không thể đáp lại được.

– Một ngày kia, tất cả đàn ông, đàn bà Tây Ban Nha sẽ hiểu điều đó. -

Gôya nói tiếp.

Giuanitô thất vọng vì không làm thay đổi được định kiến của Gôya, anh

tìm cách chuyển sang chuyện khác, để làm cho bạn khuây khỏa.

– Pacô, anh trông kìa, có hai con bé “sica” trên quảng trường ấy. Gọi họ

đến chén bữa tối với chúng mình, anh bảo có được không?

Franxitxcô cười chua chát:
– Cậu cho rằng mình sẽ quên những ý nghĩ mà cậu cho là nguy hiểm, khi

làm tình với mấy cô gái khốn khổ bán thân bằng mấy “rêô” kia sao?
Giuanitô, cậu cho mình là hạng người gì? Mình tôn thờ đất nước và nhân
dân Tây Ban Nha. Mình sẽ không được sống yên ổn, chừng nào chưa vạch
rõ thế nào là tự do và nhân phẩm.

– Miễn là cậu đừng chết trước khi thực hiện được điều đó. - Giuanitô cằn

nhằn.

*

* *

Taragôn, một cảng có hai mươi ngàn dân, bên bờ Địa Trung Hải, phía

nam Bacxơlôna. Nhỏ về diện tích và dân số, nhưng đối với tư cách là một
hải cảng, nó lại là một thành phố quan trọng. Tàu buôn từ Vơnidơ, và từ Hy
Lạp cập bến, thuyền Anh đến lấy nhiên liệu và ăn hàng, thuyền buôn Trung
Đông đưa tới hương liệu, tơ lụa và thảm dệt. Người tứ xứ, nói đủ các thứ
tiếng, nườm nượp ra vào các quán rượu. Và tới chập tối, các nhà buôn đã
không dám đi vào những phố nhỏ của bến cảng. Ở trung tâm thành phố có
một nhà hát và một rạp Nhạc kịch lớn được xây dựng vào đúng vị trí cũ của
trường đấu thời Hoàng đế Juyn Xeda

[26]

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.