BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 114

có người đẹp ở đây, thật có lỗi, thật có lỗi.” Rồi mỹ nữ đó ngại ngùng giơ
tay xin lỗi Từ Mạc Đình.

Từ Mạc Đình nghiêng đầu nhìn cô gái ấy rồi cười nói: “Mới về à?”

“Tôi đã về được hơn một tháng rồi, anh thật đúng là chẳng quan tâm

đến ai cả, chả trách Trình Vũ nói anh “đóng băng” cô bé.” Mỹ nữ rốt cuộc
không giấu được lòng hiếu kỳ, nhìn về phía người ngồi đối diện anh: “Đã
gặp mặt ở đây rồi, anh không định giới thiệu đôi chút sao?”

“An Ninh.” Mạc Đình chỉ tay vào hai người đang đứng; “Đây là đồng

nghiệp của anh ở Viện kiểm sát.”

Mỹ nữ “chậc” một tiếng, nhưng rất thân thiện đi đến bắt tay với An

Ninh: “Tôi là Tô Gia Huệ, rất hân hạnh.”

“Ồ!” An Ninh lúc này mới nhớ ra người đứng bên cạnh mỹ nữ là ai,

chính là người đàn ông cô đã gặp ở rạp chiếu phim, quả nhiên là một sự
trùng hợp ngẫu nhiên. Người đó gật đầu với cô.

Gia Huệ bị tiếng “ồ” của An Ninh chọc cho cười thành tiếng, truy vấn

Từ Mạc Đình: “Bạn gái anh hả? Ở Viện kiểm sát chắc hẳn sẽ có rất nhiều
cô gái đau lòng đấy.”

Từ Mạc Đinh mỉm cười, không phủ nhận. Sau khi hai người đó tránh

đi nơi khác, An Ninh nhịn không nổi, hỏi: “Anh không giải thích gì sao?”

Câu hỏi của cô chả đâu vào đâu, nhưng đối phương vừa nghe đã hiểu,

đáp lại: “Giải thích cái gì? Đây là sự thực, không phải sao?”

“…”

Bữa cơm này An Ninh dường như nuốt không trôi, cuối cùng khi đi

toilet, đụng phải Tô Gia Huệ, đối phương nói với cô: “Mạc Đình rất khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.