gần phải không?” “... Cũng bình thường.” “Hai người bắt đầu từ khi nào
vậy?” “... Vừa mới thôi.” Lúc đi ra, Từ Mạc Đình đang đứng chờ ở quầy,
hai tay đút túi quần, phong thái nhàn nhã, An Ninh không để ý nên bị vấp
ngã, may sao Từ Mạc Đình kịp thời dang tay đỡ lấy cô, miệng phê bình:
“Đi đường đừng có ngó đông ngó tây chứ.”
“Tại cái thảm mà.” Cô vô tội nói.
Mạc Đình mỉm cười, rút khăn giấy trên quầy đưa cho cô: “Lau khô tay
đi.”
“Ờ.”
Tô Gia Huệ nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
An Ninh bỗng nhiên nhớ ra: “Anh đã trả tiền rồi sao?”
Từ Mạc Đình biết suy nghĩ của cô, cười nói: “Lần sau đi, còn cơ hội
mà.”
Á, lần sau là khi nào? Còn nữa, hôm nay anh cười nhiều hơn thì phải?