BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 115

gần phải không?” “... Cũng bình thường.” “Hai người bắt đầu từ khi nào
vậy?” “... Vừa mới thôi.” Lúc đi ra, Từ Mạc Đình đang đứng chờ ở quầy,
hai tay đút túi quần, phong thái nhàn nhã, An Ninh không để ý nên bị vấp
ngã, may sao Từ Mạc Đình kịp thời dang tay đỡ lấy cô, miệng phê bình:
“Đi đường đừng có ngó đông ngó tây chứ.”

“Tại cái thảm mà.” Cô vô tội nói.

Mạc Đình mỉm cười, rút khăn giấy trên quầy đưa cho cô: “Lau khô tay

đi.”

“Ờ.”

Tô Gia Huệ nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.

An Ninh bỗng nhiên nhớ ra: “Anh đã trả tiền rồi sao?”

Từ Mạc Đình biết suy nghĩ của cô, cười nói: “Lần sau đi, còn cơ hội

mà.”

Á, lần sau là khi nào? Còn nữa, hôm nay anh cười nhiều hơn thì phải?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.