BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 112

mắt đã biến mất, ngẩng đầu ra vẻ bình tĩnh chào hỏi: “Hi.”

“Hôm qua không ngủ được hay sao thế?” Giọng điệu của anh rất bình

tĩnh.

“Ừm, thỉnh thoảng bị mất ngủ.”

Mạc Đình chợt nhớ ra điều gì, liền lên tiếng: “Không ngờ em cũng bị

mất ngủ. Buổi tối có nhiều hoạt động lắm hả?”

An Ninh hoàn toàn không nhận ra anh có ý gì, chỉ nói hết sức đáng

thương: “Em cũng không muốn ra ngoài vào buổi tối.”

Từ Mạc Đình nghe xong câu đó, giật mình cảm thấy mình... giống như

bất giác rơi vào trạng thái mất cân bằng đưa tay day lông mày rồi gọi nhân
viên phục vụ đến chọn đồ ăn.

“À, mấy hôm trước em lục đồ tìm thấy giấy khai sinh của mình, thì ra

em sinh vào buổi trưa, hơn nữa, rất có thể là giờ ngọ ba khắc.” An Ninh mở
lời vì muốn dung hòa bầu không khí.

Từ Mạc Đình khẽ nhướn mày: “Hả?”

“Giờ ấy dương khí rất nặng.”

Người phục vụ đang đứng ở bên cạnh cũng nghiêng đầu liếc nhìn cô,

còn người họ Từ kia lại hỏi: “Thế thì sao?”

An Ninh: “Giờ ngọ ba khắc là thời gian chặt đầu.”

“Cạch”, bút của người phục vụ rơi trên mặt đất, anh ta định thần lại

một cách nhanh chóng, nhặt bút lên rồi lui ra sau. Còn Từ Mạc Đình chỉ:
“Ừ.”

An Ninh: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.