BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 111

“Lúc ấy tôi chỉ nghĩ nếu muốn đồng ý thì trước tiên phải cự tuyệt một

chút, ối ông trời ơi!”

An Ninh an ủi: “Mọi chuyện đều phải có lần đầu tiên mà.”

“…”

Buổi tối, An Ninh có hẹn nên ra ngoài, cô chọn quán ăn ở khu trung

tâm, là do Triều Dương đề xuất, nói thức ăn ở đó có hương vị độc đáo nổi
danh thành phố X. An toàn là nhất, An Ninh mang đủ tiền, từ cổng trước
của trường đi taxi mất hai mươi phút, vốn định đi cùng anh để tiết kiệm tiền
xe, điều đó cũng hợp tinh hợp lý, nhưng hai ngày nay Từ Mạc Đình cũng
không ở trong trường, tốt lắm, à nhầm, thật đáng tiếc. An Ninh đến điểm
hẹn sớm hơn nửa tiếng, chọn một vị trí yên tĩnh. Nhưng vừa ngồi xuống cô
đã bắt đầu ngẩn ra, vẻ bình tĩnh nãy giờ đã bị cảm giác hổi hộp thay thế,
đột nhiên cô muốn bỏ chạy trước khi lâm trận. Có điều, là cô hẹn anh, nếu
bỏ đi, e là ngày mai sẽ bị giết mà không cần luận tội mất!

Hai mươi phút sau, Từ Mạc Đình đẩy cửa bước vào, ánh mắt của anh

lười nhác đảo một vòng xung quanh, nhìn thấy người ngồi bên cửa sổ, anh
bỏ hai tay vào túi quần rồi mới chậm rãi bước tới.

Anh đến bên cạnh cô, khẽ thở dài, kéo ghế đối diện rồi ngồi xuống,

sửa lại tư thế, chậm rãi dựa lưng vào ghế, ngón tay sạch sẽ đan vào nhau để
trên đùi, nhìn người ở trước mặt mình đang nằm bò ra bàn ngủ say sưa.

Lý... An Ninh.

Đối với Từ Mạc Đình, năm, sáu năm mà vẫn không quên được một

người, như vậy có nghĩa là sẽ nhớ suốt đời, bởi vì anh biết rõ sẽ không thể
có người thứ hai thay thế.

Thật ra An Ninh không hề ngủ, nghe thấy tiếng động cô liền mở mắt

ra, nhìn người ngồi đối diện, tâm lý phiền muộn mấy phút trước trong nháy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.