BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 109

“Không có gì!”

Bên này An Ninh đang nhớ tới... Từ Mạc Đình, có một chút cảm xúc

lắng đọng lại, rốt cuộc cô vẫn lấy di động ra, đây là lần đầu cô chủ động gọi
cho anh. Chẳng qua đối phương nhận điện hôm nay lại có nhã hứng thức
đêm. Mạc Đình thấy điện thoại báo cuộc gọi đến, ra hiệu cho hai vị đồng
nghiệp tạm dừng thảo luận, xoay người đi đến cửa sổ, ấn nút nghe.

“Chào em.” Giọng điệu của anh không thay đổi, nhưng khóe miệng đã

nhẹ nhàng nhếch lên.

“Em chỉ muốn hỏi, nếu ngày mai em mời anh ăn cơm, anh thích ăn

cơm Tàu hay cơm Tây?”

Từ Mạc Đình rất sửng sốt, sau đó nói: “Cái gì cũng được, em quyết

định đi, anh không kén chọn đâu.”

An Ninh biết mình nhất định là đang đỏ mặt, tim đập cũng nhanh hơn,

vì thế nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện: “Vậy, ngày mai gặp.”

Cú điện thoại này đối với Từ Mạc Đình, có thể coi là đang khiêu khích

tinh thần, một đồng nghiệp nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng sáng lạng của anh,
không khỏi ngạc nhiên. Từ Mạc Đình trước nay không hề yêu ai, vậy mà
lúc này ánh mắt lại trong trẻo giống như đang ngấn nước.

“Sao thế?”

“Không có gì!”

Sau khi xác định thời gian chính thức đi thực tập, An Ninh bị mọi

người vây chặt: “Người trong nghề không nói lời của dân ngoại đạo, khi
làm việc lúc nào cũng phải chú ý mục tiêu có thể tấn công, liên tục báo cáo
tình hình!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.