BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 107

Hôm nay anh mặc rất nghiêm chỉnh, Âu phục màu đen, vừa nhìn là

biết ngay đây là những phần tử tinh anh, An Ninh có chút thất thần, sau đó
trong đầu chợt nghĩ lại chuyện hôm đó trong phòng học, anh cúi đầu hôn
lên sau gáy cô. “Đoàng”, một luồng cảm xúc thân mật trào dâng trong
ngực, nhưng anh chỉ gật đầu nhìn cô ở bên này, rồi cùng vài người đi trước
ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen rời đi.

Lúc đại tỷ đến chỉ thấy Meo Meo đang ngẩn người: “Sao thế?”

An Ninh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt lưu chuyển làm cho người

mới hỏi không khỏi ngây ra, tiếp tục gọi: “Dừng hình!” Meo Meo lúc này
mới nói thầm một câu: “Em muốn đi ngủ.”

Sau khi học kỳ đã đi vào quỹ đạo, lệ thường An Ninh sẽ đi Long Thái

thực tập, đây là công việc mà bà Lý tìm cho cô. Bởi vì chỗ đó khá xa, cho
nên mỗi ngày cô đều phải dậy lúc sáu giờ ba mươi phút, thu ba lô chạy ra
cửa trước bảy giờ, sau đó xếp hàng mua điểm tâm cùng với đám học sinh
tiểu học, cùng chen lên xe điện ngầm với đám học sinh trung học, thời gian
biểu này khiến cô có cảm giác giống như về với những năm xa xôi khi còn
là học sinh.

An Ninh: “Lại sắp bắt đầu đi thực tập rồi.”

An Ninh: “Cuối tuần không thể về nhà rồi.”

An Ninh: “Tiếp đó là chỉ có tăng ca...”

An Ninh: “Thê thảm quá!”

Chị họ: “= =!”

Chị họ: “Với chị ngày nào cũng là ngày nghỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.