BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 106

Viên đang tranh chấp với bộ lạc Cửu Lê, “Nếu bối cảnh phim thiết kế ở thế
kỷ hai mươi bảy trước công nguyên, vậy hẳn là một thời đại xa xôi rất gần
với truyền thuyết hoặc là thần thoại, thời đại này mà có bàn đạp* với thuốc
súng sao? À, mặc dù bọn họ gọi là “bột quỷ” đến từ Trung Quốc, nhưng
mà, lưu vực sông Hoàng Hà vẫn là xã hội thị tộc mà.”[* Bàn đạp: ở hai bên
yên ngựa.]

Nửa phần sau Meo Meo hoàn toàn gục đầu mà ngủ. Mãi đến khi người

bên cạnh ho một tiếng: “Cô ơi, hết phim rồi” thì cô mới tỉnh.

An Ninh trợn mắt phát hiện ra bà chị ở chỗ ngồi bên phải đã biến mất,

còn mình thì tựa vào vai một người con trai, lập tức ngồi dậy ngay ngắn,
hết sức ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.”

Đối phương nở nụ cười: “Phim chán lắm à?”

“... Cũng được.”

Nụ cười của anh ta tựa hồ càng rõ ràng hơn, lúc đứng lên mới nói:

“Bạn của cô đi toilet, dặn cô ở ngoài cửa chờ cô ấy.

An Ninh gật đầu nói cảm ơn, rồi đi theo anh chàng áo mũ chỉnh tề này

ra cổng, đối phương thấy cô ngáp liên tục, liền hỏi han: “Ngủ một tiếng rồi,
còn chưa tỉnh sao?”

An Ninh có chút thẹn thùng, nhưng cũng không nói thêm gì, cô

thường xử sự theo thói quen.

Lúc ra ngoài đứng chờ bên đường, cô lại thấy một người nhìn khá

quen, ừm... Nhất định anh ta với cô kiếp trước từng có năm trăm lần lướt
qua nhau, ở chỗ như thế này mà còn có thể gặp được. Từ Mạc Đình từ tòa
nhà đối diện đi ra cũng đã nhìn thấy cô, An Ninh lập tức rùng mình một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.