“... Em đâu có nhìn.” Cô cẩn trọng cúi đầu lật mấy trang Chính trị thế
giới.
An Ninh cảm thấy trong không gian tĩnh lặng vốn có chợt dâng lên
một cảm xúc tuôn trào, đến khi cô ngẩng đầu lên, Từ Mạc Đình đã ở trước
mặt cô, người nào đó bất chợt ngây ra, còn anh đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa
xòa trước mặt cô.
An Ninh cố gắng trấn tĩnh nở một nụ cười: “Công việc anh đã làm
xong chưa?”
Mạc Đình nhìn cô, bàn tay từ từ trượt xuống, lướt qua khóe mắt, gò
má... Một giây sau, khi đôi môi anh chạm vào đôi môi cô, Mạc Đình cảm
thấy cô hơi run lên.
Anh hơi cau mày, lần nữa nhắc nhở bản thân, phải từ từ, trong thời
điểm này không được phép sai lầm, rõ ràng đối phương không thích tình
cảm vội vã, cho nên anh luôn giữ thái độ chừng mực, nhưng anh phát hiện
ngay cả giữ vẻ bình tĩnh cũng có chút khó khăn, đặc biệt là khi cô ở ngay
gần trong gang tấc.
“An Ninh, có muốn hôn anh không?” Anh ngẩng đầu lên, thanh âm
mang vẻ dụ dỗ.
Một khoảng tĩnh lặng trong phòng, An Ninh dường như có thể nghe
thấy tiếng tim mình đang đập.
Từ Mạc Đình cũng có chút căng thẳng.
An Ninh trấn tĩnh lại, cô nghĩ: Mỗi lần bị cưỡng hôn cô đã rất thiệt
thòi, với lại, được rồi, chính xác là cô đã bị quyến rũ, vừa nghĩ thông cô
liền dang tay ôm chặt cổ anh, áp môi mình lên môi anh. Bởi vì đứng dậy
quá đột ngột, cô bị trượt chân, kết quả là xô anh ngã xuống sofa, nghiễm