BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 165

nhiên một cảnh nóng hiện lên... Khuôn mặt An Ninh đỏ bừng, mà người
nằm dưới cũng biểu hiện bộ dạng bị ai đó ức hiếp.

Vừa định đứng dậy, cô lại nghĩ: Dù sao cũng đã thế này rồi, đã làm

một sao không làm hai (sao lại không nghĩ tiếp chứ?).

Nhớ lại trình tự anh hôn cô, cô đưa lưỡi liếm khóe miệng hơi nhếch

lên của anh, đôi mắt đen láy của người nằm dưới nhìn cô, bàn tay ôm lấy eo
cô, khẽ mở miệng, mặc cho cô xâm phạm thêm một bước.

Trong hơi thở ướt át nồng nhiệt, có một nỗi sợ hãi không nói ra được...

Cho đến khi tiếng mở cửa đột ngột làm hoảng hốt hai người trên sofa,

người đang làm việc bất chính choáng váng ngẩng đầu lên, suýt chút nữa
cô lại ngã xuống sofa, may sao Từ Mạc Đình nhanh nhẹn ôm lấy cô. Mạc
Đình nhìn người vừa tới cũng có chút kinh ngạc, ngay lập tức bình tĩnh lại,
chào một tiếng.

Mẹ? Bác gái? Người nào đó kinh ngạc đến độ khó có thể bình tĩnh,

vừa nãy không phải cô như kẻ đói khát xâm phạm con trai bà sao?

An Ninh giấu mặt phía sau cổ Mạc Đình nghĩ mà rầu muốn chết,

nhưng Mạc Đình cũng không có ý buông cô ra, quay đầu hỏi mẹ: “Sao mẹ
lại tới đây?”

Vẻ mặt bà Từ đã bình thường trở lại, rốt cuộc bà cũng là người trải sự

đời, bà chỉ cười nói: “Đến đưa cho con ít đồ ăn. Có bạn ở đây à?”

An Ninh trầm ngâm, có nên mất mặt lần nữa hay là lịch sự chào hỏi

đây, đang muốn đẩy người ôm mình ra, nhưng đối phương không hợp tác,
vẫn cứ ôm lấy cô, An Ninh nghi hoặc ngẩng đầu lên, phát hiện anh cũng
đang nhìn cô. Trong ánh mắt lộ vẻ thản nhiên nồng nhiệt. Người nào đó
đương nhiên đỏ mặt, mà đối phương nói sát bên tai cô một câu, sau đó như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.