BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 167

căn hơi nông, ánh mắt thanh tú, rất thích hợp để yên bề gia thất, nhưng bà
không ngờ rằng con trai bà lại thích phong cách dịu dàng này.

“Cháu tên là gì?”

An Ninh trả lời, báo cáo tên họ.

Bà Từ nhẩm lại một lần, nghi hoặc nói: “Cái tên này nghe quen

quen?”

An Ninh thừa nhận tên của cô tương đối phổ biến.

Từ Mạc Đình lúc này lặng lẽ lên tiếng: “Tên của cô ấy tương đối phổ

biến.”

Anh không cần phải thẳng thắn thế chứ?

Bà Từ cũng cười: “Khi nào qua nhà bác ăn cơm nhé?”

Ánh mắt An Ninh cầu cứu người nào đó đang dựa vào bồn rửa mặt

không bước ra, đối phương nhận được ánh mắt của cô, liền đáp: “Để cuối
tuần sau đi, dạo này cô ấy hơi bận.”

“...”

Bà Từ thật biết an ủi: “Ba con đợt này cũng bận tới bận lui, con trai

dẫn bạn gái về có lẽ sẽ làm ông ấy thảnh thơi được một hôm.”

Nhà quan lớn đều “mỗi người một phách” như vậy sao?

Lúc ra về, bà Từ khẽ vuốt vuốt mái tóc dài của cô, cười nói: “So với

lúc sáu, bảy tuổi, đây là lần đầu tiên bác thấy Mạc Đình nó bám người như
thế.”

Bám người?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.