BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 168

Thế là An Ninh nhìn theo người nào đó vừa lật tài liệu trên tay vừa nói

chuyện điện thoại với đồng sự, bác à, nhất định là bác đã nhầm rồi.

Quá chín giờ, Từ Mạc Đình mới lái xe đưa An Ninh về trường, lúc đi

ngang qua một quán ăn, anh quay sang hỏi cô: “Em muốn ăn khuya
không?”

Không đợi cô trả lời, anh đã cho xe dừng tại bãi đỗ xe.

An Ninh: “...”

Hôm nay cô luôn cảm thấy “không có lời nào để nói”, thực tế là lúc

trước đã thấy bị kích thích rồi, nghĩ lại thì tuy cô chiếm ưu thế nhưng
dường như là cô bị mê hoặc mới có thể chủ động chiếm ưu thế như vậy,
đang trong tình cảnh đó lại còn bị phụ huynh bắt gặp nữa, tuy bề ngoài
sóng vên gió lặng, ách, mà thật ra hình như cũng là sóng yên gió lặng thật.

Càng nghĩ càng thấy không đúng, cô luôn cảm thấy mình bị gài.

Khi hai người đẩy cửa bước vào, liền thấy một vị khách đang tranh cãi

ở quầy tính tiền, An Ninh nhìn kỹ mới phát hiện ra người đó rất quen, cách
đây không lâu vết thương trên mặt cô là do nhân vật số má này tặng.

Khi An Ninh đi qua phía sau cô ta, đúng lúc cô ta lùi lại, cô ta liếc

nhìn An Ninh một cách hung dữ, rồi lập tức nhận ra cô là ai, vừa cau mày
liền thấy người đang đứng cạnh cô, không biết sao lại ngây ra, cuối cùng
phun một câu: “Muốn chết à, thật là đen đủi!” Vừa chửi thề, cô ta vừa rời
khỏi quán ăn.

An Ninh không hiểu: “Gặp em rất đen sao?”

Từ Mạc Đình mỉm cười, lúc bước tới chỗ ngồi, anh hỏi: “Em quen cô

ta à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.