BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 166

không có chuyện gì buồng tay ra, đứng dậy bước tới cầm túi đồ ăn trên tay
bà Từ mang vào bếp: “Mẹ đến đây một mình à?”

“Ừ.” Bà yừa cười vừa bước theo sau, An Ninh đứng dậy nhẹ nhàng

chào hỏi: “Cháu chào bác”, cái gì mà “Đợi lát nữa em có thể tiếp tục” chứ?

“Chào cháu.” Bà Từ lúc này mới nhìn rõ cô từ đầu tới chân, vốn

không muốn dọa người ta, nhưng bà không nhịn được hỏi một câu: “Cháu
là bạn học với Mạc Đình à?”

“Dạ.”

“Mẹ uống trà hay nước lọc?”

“Mẹ ngồi một lúc rồi đi, con đừng bận tâm, nhưng sao không rót cho

cô bé một cốc?” Bà Từ nhìn cốc trà trống rỗng trước mặt An Ninh.

An Ninh nheo mắt nhìn cốc trà ban nãy Từ Mạc Đình đưa cho cô, vội

nói: “Bác à, cháu không khát, không sao đâu ạ.”

Bà Từ nhìn cô nói chuyện có vẻ sợ hãi, vỗ về nói: “Không cần phải

căng thẳng, cứ nói chuyện với bác như nói chuyện với mẹ ở nhà ấy.”

An Ninh gật đầu, thật ra cô đâu có căng thẳng, mà là... xấu hổ.

Bà Từ không hề can thiệp nhiều vào cuộc sống riêng tư của cậu con

trai độc nhất, trước đây ở nước ngoài bà cũng một mình tới lui, bà còn
khuyên con trai thích bạn gái nào có thể dẫn về nói chuyện, kết quả là anh
luôn miệng nói hiện giờ chưa có dự định ấy, học hành một năm lại một năm
qua đi, người làm mẹ thực sự có chút lo lắng cho cậu con trai thanh cao của
mình rốt cuộc có bị “ế” không.

Bà quan sát cô gái ngồi trước mặt, trông cô thật thư thái, người tầm

tuổi bà rất có con mắt nhìn người, mặt trái xoan, nhân trung rõ ràng, sơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.