BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 171

Lão tam không ngừng sụt sịt, nhớ ra điều gì bỗng nhiên ghé lại nói:

“Chị dâu, Giang Húc còn kém xa lão đại.”

Có thâm ý gì vậy?

“Hey, Lý An Ninh.”

An Ninh chậm rãi quay lại, một nữ sinh trong đám đông đó bỗng bước

ra. An Ninh không hề thích trở thành tiêu điểm của mọi người, thế là thái
độ tỏ vẻ lạnh nhạt.

“Tôi muốn nói chuyện với chị.” Nữ sinh nói: “Tôi thích Giang Húc,

tôi muốn anh ấy, tôi khuyên chị tốt nhất hãy rút lui đi.”

Gật đầu, tuyệt đối hợp tác.

Nhưng đối phương hiển nhiên nghĩ là cô đang lấy lệ: “Chị căn bản là

không hiểu anh ấy.”

“Đúng là tôi không hiểu.”

Nữ sinh nheo mắt thành một đường mảnh: “Lý An Ninh, chị không có

quyền trói buộc anh ấy.”

An Ninh ôm trán, cuối cùng nói một cách chân thành: “Tôi không có

hứng thú với anh ta, tôi thấy cô hoàn toàn tìm nhầm đối tượng rồi.”

“Chị nói là Phó Tường Vy? Hừ.”

Tiếng “hừ” này làm An Ninh hơi cau mày, thành tâm nói: “Em gái,

chúa Jesus nói, các con muốn mà không được, là bởi vì các con không cầu
nguyện. Các con cầu nguyện rồi mà không được, là bởi vì các con đòi hỏi
quá đáng.”

“...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.