Nhấp một ngụm trà trên tay, trước nay anh đều không thích cốc giấy,
cũng không thích trà xanh.
Anh phát hiện ra ánh mắt nhìn mình chăm chú phía trước, ngẩng đầu
nhìn ánh mắt như có suy tư gì của Chu Cẩm Trình, Mạc Đình khẽ gật đầu.
Khi An Ninh bước ra ngoài, A Lan luôn đứng ngoài nghe bọn họ nói
chuyện, liền biểu hiện thái độ hưng phấn quá độ: “An Ninh, đứng trước mặt
anh ấy, cô không hồi hộp sao?”
Người nào đó không khỏi ho lên một tiếng: “Người cô ngắm trúng là
Từ Mạc Đình ư?”
“Anh ấy họ Từ?”
“Ừm... tôi đoán thế.”
A Lan nghi ngờ, nhìn cô chằm chằm: “Suýt nữa tôi quên mất, bạn nhỏ
An Ninh hình như cũng là con ông cháu cha, nói, có phải có quan hệ với
gia thế anh ấy không?”
“Tôi...” Mẹ tôi chỉ là một giáo viên Ngữ văn.
Một cái cớ không thể cự tuyệt: “Lý An Ninh, cô có nhớ lần đầu cô tới
công ty không, là ai dẫn cô đi tham quan, là ai dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm?
Là ai...”
An Ninh đầu hàng: “Nếu chỉ là giới thiệu làm quen, tôi có thể thử
xem.” Đây có thể xem là bán “bạn” cầu vinh không?
A Lan cảm kích đến rớt nước mắt, sau đó lại thấp giọng như bị ma
nhập: “Anh ấy thật là làm người khác thán phục phải không? Tầm tuổi như
chúng ta sao mà đã... khó hình dung đến vậy!”
An Ninh do dự mở miệng: “A Lan, tôi kém cô một tuổi.”