BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 184

“...” A Lan: “Tôi mãi mãi tuổi mười tám!”

“... Được thôi.”

Hai cô gái buôn dưa lê không được bao lâu, Sở Kiều đã tới gọi An

Ninh đi “dạo phố” rồi.

Hạ Thiên Liên đang nói chuyện vui vẻ với mấy vị lãnh đạo ở phía

trước, một đám người cưỡi ngựa xem hoa theo sau, An Ninh đi chậm nhất,
lúc đến phòng kỹ thuật, Chu Cẩm Trình đợi cô tới gần cùng đi với anh ta.

An Ninh vốn muốn giả bộ như không có chuyện gì, kết quả câu đầu

tiên của đối phương là: “Tuần tới anh về thành phố G, em về cùng anh một
chuyến nhé.” Anh ta nói một câu trần thuật.

An Ninh thấy vướng mắc trong lòng, chỉ nói: “Tuần sau tôi có thể sẽ

rất bận.”

“Anh đã nói chuyện với sếp của em.”

Cô dừng lại, trong lòng thấy hơi bất ổn, cô trầm tĩnh cúi đầu: “Tôi

không muốn đi.” Nhiều năm nay, mỗi lần nói ra một câu, cô luôn nghĩ là tự
mình có thể ứng phó với tình hình đột ngột phát sinh, nhưng rõ ràng là cô
đã đánh giá cao bản thân rồi.

Một sự im lặng ngắn ngủi. “Vậy khi nào em sẽ đi?” Chu Cẩm Trình

lùi một bước.

Tôi chưa bao giờ muốn đi. An Ninh đang định mở miệng, bên cạnh có

người nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ngữ điệu lạnh nhạt quen thuộc. “Cô ấy sẽ
không đi đâu hết.”

Không gian bị bầu không khí kỳ dị bao trùm. Chu Cẩm Trình nhìn cô,

An Ninh cúi mặt, cho đến bây giờ, cô vẫn có chút sợ hãi cách xử sự của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.