BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 207

Hóa ra là người ta đều bị những thứ lóa mắt hẩp dẫn, An Ninh tự an ủi

mình, cố không vượt giới hạn. “Không có.”

Giai Giai đứng dậy, hai tay ôm ngực bỏ đi: “Thật đáng tiếc, đành phải

tưởng tượng bộ dạng điển trai khi anh ấy mặc Âu phục vậy, sau này sẽ
ngắm khuôn ngực bán nude sau, ôi, sự khác biệt tuyệt đối có thể làm người
ta mê mẩn tâm trí.”

“...”

“Hây hây, An Ninh à, có một người bạn trai như vậy áp lực nhất đinh

rất lớn phải không?” Đối phương bộc lộ vẻ mặt rất thông cảm, nhưng lại
nhắc nhở cô: “A Lan nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, Amen.”

Vừa tan làm, thành phần yêu gia đình trong công ty đã nhao nhao cả

lên, An Ninh thu dọn xong đồ rồi cùng đám Giai Giai rời khỏi tòa nhà, sau
đó cô nhìn thấy... một bóng người đứng ở phố đối diện, thanh cao xuất
chúng, lúc nào cũng có thể cuốn hút người trên đường, An Ninh lập tức “a”
lên một tiếng, không thể nói là thảm thiết, nhưng kinh ngạc thì nhất định là
có.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, anh không lập tức đi tói, mà đứng yên một

lúc, sau đó mới cho tay vào túi quần, từ từ tiến lại gần, thần thái tự nhiên
nhàn nhã, dường như việc anh xuất hiện ở đây là hết sức bình thường.

Từ lúc anh bước tới đến lúc anh đứng trước mặt cô, An Ninh có thể

cảm thấy những ánh nhìn đang nổ lách tách xung quanh mình.

Nhưng Từ Mạc Đình không hề chú ý tới mọi người xung quanh: “Đi

thôi.”

“Mạc Đình...” An Ninh khẽ kéo áo anh.

“Sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.