BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 208

Cô chỉ chỉ nơi cách đó hai mét: “Họ muốn làm quen với anh.”

An Ninh mơ hồ cảm thấy anh đang cau mày, được rồi, địa chủ cũng

đau đầu rồi.

Từ Mạc Đình tuy cau mày nhưng vô cùng hợp tác, mặc cho người nào

đó giới thiệu anh với hai nữ sinh. A Lan với Giai Giai cũng xem như biết
giữ ý, sau khi “nói chuyện vui vẻ” đưa mắt ra hiệu với An Ninh rồi rút lui.
Cô đang muốn qua đường, nhưng bị Từ Mạc Đình nắm lấy cổ tay, bàn tay
anh trượt xuống lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Đến khi hai người ngồi vào trong xe, khuôn mặt An Ninh mới đỏ bừng

lên, cô hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Muốn đến thì đến.” Ngay cả cái cớ anh cũng không muốn nói. Lúc

nổ máy, anh mới hỏi: “Em muốn đi đâu ăn cơm?”

“Ách, em chưa đói.”

Mạc Đình nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Vậy đi cùng anh đến chỗ này

nhé.”

Anh lái xe một mạch đến bờ biển, An Ninh nhớ chị họ đã từng nói:

“Bờ biển của Trung Quốc là để đánh cá, bờ biển của nước ngoài mới là để
du lịch.” Có điều, hiếm thấy vùng biển của thành phố X xanh biếc trong vắt
đến vậy, sóng biển xô bờ cát, trong không khí có mùi vị ẩm ướt mằn mặn.

An Ninh xuống xe trước, đi được mấy bước, quay lại thấy Mạc Đình

vẫn đang dựa vào cạnh xe, hai tay đút túi quần, cử chỉ biếng nhác, người
này hôm nay tâm trạng rất tốt sao? An Ninh nghĩ.

Mạc Đình sờ thứ trong túi quần, vẫy tay gọi cô: “Em lại đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.