BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 218

Vị trí này trên sofa vừa khéo lại có một chút ánh nắng chiếu vào,

không quá lạnh cũng không quá nóng, rất dễ chịu.

Nghe tiếng xoẹt xoẹt của bút máy viết trên giấy, tiếng ngón tay thi

thoảng gõ nhẹ trên bàn phím... An Ninh từ từ thiếp đi.

Cô mơ hồ nghe thấy đồng sự của anh bước vào, lại đi ra.

Cô cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, sofa hơi bị lún xuống, An

Ninh trở mình, có một mùi vị ấm áp quen thuộc nhẹ nhàng bên mình.

Cô mơ mơ màng màng cũng không biết là đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh

dậy, trên người đang đắp một chiếc áo khoác màu đen. Cô ngồi dậy, nhìn
thấy Từ Mạc Đình vẫn đang nghiên cứu tài liệu.

Hình như anh thật sự rất bận.

An Ninh phát hiện bụng không còn đau nữa, đi bộ mỏi chân cả buổi

sáng chắc cũng làm giảm cơn đau đi nhiều. Cô vươn chân vươn tay đứng
dậy, người đối diện vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nói: “Em
tỉnh rồi à?”

“Ừ.” An Ninh nhẹ giọng: “Mạc Đình, toilet ở đâu?”

Từ Mạc Đình ngẩng đầu: “Anh dẫn em đi.” Anh vừa nói đã đứng dậy.

“Không, không cần!” Cô không phải là đứa bé ba tuổi, chuyện này

cũng cần phải dẫn đi.

Mạc Đình mỉm cười: “Ra cửa rẽ trái, đi hết hành lang là thấy.”

An Ninh bước ra khỏi phòng, cô cảm khái, bị anh trêu nhiều rồi, da

mặt cô càng ngày càng dày, ồ, không biết đây là hiện tượng tốt hay xấu đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.