bỗng dưng im bặt, An Ninh cảm thán, thật đúng là “Thủy Hoàng dù đã chết
mà uy danh còn chấn động thiên hạ”.
Để làm bầu không khí bớt căng thẳng, An Ninh lên tiếng: “Thực ra,
Thiết Quan Âm chia làm bốn cấp, trà ở đây có lẽ là loại thấp nhất, lá trà hơi
cuộn, màu nước hơi vàng, hình dạng lá trà cũng không đều nhau.”
Mọi người bỗng im bặt.
Ách, tốt thôi, cô cũng im lặng luôn.
An Ninh đổi sang uống nước chanh, nhưng vì an toàn nên cô giữ thái
độ chỉ cười mà không nói, thực ra cô vốn chẳng hiểu tại sao cô lại đến đây,
trong lòng tính toán gần sát thời gian sẽ xin rút lui. Nhưng nữ sinh cao ngạo
sắc mặt luôn lạnh lùng kia lúc này cười nói: “Lý An Ninh, Từ Mạc Đình
không đưa cô ra ngoài dạo phố sao?”
Từ Trình Vũ vẫn luôn đoán ý qua lời nói và nét mặt người khác, lên
tiếng: “Mọi người ai cũng biết anh họ tôi là một người bận rộn mà, lấy đâu
ra thời gian đi dạo phố hả chị gái?”
Cao Tuyết trừng mắt nhìn người vừa lắm mồm. Trình Vũ bật cười, cô
gái này có ý với anh họ cô, nhưng lại không dám thổ lộ, cuối cùng lôi một
anh chàng “nhị thập tứ hiếu” làm bạn trai, haizz, hóa ra trong lòng cô ấy
vẫn chưa hề từ bỏ.
Trình Vũ chú ý liếc nhìn An Ninh ngồi bên cạnh, khuôn mặt cô vẫn lộ
vẻ như không có chuyện gì, dửng dưng nhẹ nhàng khuất phục lòng người,
chỉ không biết cô thật sự bình tĩnh, hay là tỏ vẻ lấy lệ vậy thôi.
“Có điều, có thể khẳng định trên một số phương diện nào đó anh họ
tôi không thể bằng bạn trai của A Tuyết, việc bưng trà rót nước cho bạn gái
anh ấy nhất định sẽ không làm.” Trình Vũ coi như là đang nhận xét một
cách khách quan.