chẳng còn chút sức lực nào, con không lôi mẹ dậy được, con gọi điện cho
ba, thư ký của ba nói ba không rảnh... con nói mẹ bị ngất, mẹ bị ngất rồi,
gọi thế nào cũng không tỉnh... Ba nói xem, gọi 120... Ha, con thật ngốc, sao
lúc đó con lại quên mất không gọi 120 chứ...” [120: điện thoại gọi cấp cứu
của Trung Quốc.]
Lý Khải Sơn mấy lần định mở miệng, nhưng cổ họng ông như bị
nghẹn lại, ông chỉ còn biết nghe tiếp.
“Ba, có lúc con rất hận ba, ba thật tàn nhẫn với mẹ, con biết hai người
đã không còn tình cảm, nhưng sao có thể cạn tình cạn nghĩa như thế? Con
từng nghĩ, có phải vì con không đủ ngoan ngoãn, cho nên ba mới không
cần con, cũng không cần mẹ. Sau này con đã hiểu, thực ra chả ai sai cả phải
không? Chỉ là không còn yêu nữa.”
“Ninh Ninh...” Lý Khải Sơn cảm thấy cổ họng ông khô rát lạ thường.
“Con chỉ là muốn thẳng thắn, con gái ba bây giờ không còn cần nhiều
sự yêu thương như vậy nữa.” Đôi mắt An Ninh cuối cùng cũng rưng rưng:
“Con chưa từng nghi ngờ sự quan tâm của ba dành cho con, nhưng đôi khi,
con lại muốn nói không với ba. Ba, con không muốn ba sắp đặt cuộc sống
của con, những thứ đó chỉ làm con thêm ghét ba thôi.”
Lý Khải Sơn dùng tay vuốt mặt, không tài nào giấu đi vẻ mệt mỏi và
thương cảm trên gương mặt. “Ninh Ninh, ba xin lỗi.” Lúc này đây, người
đàn ông rong ruổi chốn quan trường, nắm quyền hành trong tay đã không
còn cách nào gánh đỡ nổi sự chỉ trích của con gái, chỉ vì những điều cô nói
đều là sự thật.
An Ninh lắc đầu: “Ba không cần phải xin lỗi con, hiện nay con sống
rất tốt, ba à, nếu mẹ mất, con vẫn chỉ muốn ở lại đây.”
Hôm đó, lúc Hoắc Trung đưa cô đên dưới nhà, ông muốn nói gì đó
nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ xoa xoa đầu cô. An Ninh lên gác, đứng trước