Hôm sau Meo Meo về trường, vừa bước vào cửa ký túc đã bị giọng
nói của Tường Vy hù cho giật mình.
“Chí ít anh cũng phải nói cho tôi biết anh bị Gay thì tôi mới bình tĩnh
được chứ!”
Mao Mao lao tới nhận thịt, An Ninh dịu giọng hỏi: “Bà sao vậy?”
Mao Mao nói: “Đùa ấy mà.”
Lúc sau, cô nghe thấy Tường Vy nói giọng dịu dàng: “Vậy rốt cuộc
anh có yêu tôi không?”
Lúc An Ninh lướt qua, đầu dây bên kia phát ra giọng nam còn dịu
dàng hơn: “Anh có chín tệ tiền ăn một ngày, trong đó tám tệ rưỡi đã đưa
cho em đi mua đồ ăn vặt rồi, em nói anh có yêu em không?”
An Ninh cảm thấy cô về nhà có hai ngày, mà sao quay lại đã có cảm
giác “một ngày trên trời bằng mười năm dưới đất” vậy?
Họp nhóm làm luận án đã là chuyện xa xưa, đáng thương cho bạn nam
nào đó phải làm bảo vệ gác cửa thí nghiệm, vị nhóm trưởng An Ninh này vì
công chuyện bộn bề, không góp được bao nhiêu công sức thực sự lấy làm
hổ thẹn.
Hôm đó cả nhóm đến phòng học nhỏ cố định, cô vẫn là người đến cuối
cùng - Từ Mạc Đình chắc chắn phải bận hơn cô mới đúng, sao mỗi lần anh
đều đến đúng giờ vậy?
An Ninh đi tới chào hỏi bạn E và bạn nam nào đó, cuối cùng mới yếu
ớt nói với người ngồi đầu bàn: “Chào buổi sáng.”
Anh hờ hững đáp lại một tiếng. Đợi yên vị, bạn E nghiêng người qua,
châu đầu nói chuyện riêng với An Ninh, vẻ mặt cô láo liên, vết răng trên