BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 247

“Ừ.”

“Em có cần đến thăm anh ấy không?” Nói chuyện nghĩa khí dường

như là điều cần thiết.

Người bên cạnh chỉ cười nhạt: “Không cần, anh đi rồi.”

Anh có ẩn ý gì không?

Lúc đi qua sân bóng, nhìn thấy Tường Vy với Mao Mao đang cổ vũ

cho mấy nam sinh lớp mình. An Ninh nhìn thấy xa xa một nam sinh cùng
lớp đang nhảy lên ném bóng. Ném hơi lệch, nhưng lúc đó một cơn gió thổi
tới, đẩy quả bóng vào rổ... Trên sân im lặng năm giây, cho đến khi Tường
Vy nói: “Có gì mà ngạc nhiên như vậy, khoa Vật lý chúng ta đó!”

Mao Mao nhìn thấy họ, vẫy tay về phía này, khuôn mặt tươi cười:

“Em rể!”

An Ninh: “...”

Một giây sau A Mao chạy tới: “Em rể, hôm nay cậu cũng ở trường à!”

Nói xong mói như phát hiện ra người bên cạnh, giật mình: “Meo Meo, bà
cũng ở đây à?!”

An Ninh: “Bà có thể tiếp tục xem như tôi không tồn tại.”

Mao Mao cười híp mắt, nhìn hai người đứng trước mặt, chiều cao hai

người thật ăn ý, vừa khéo như một bức tranh.

“Em rể, có muốn đến xem lớp chúng tôi thi đấu không?” Mao Mao hỏi

nhanh: “Nói ra mới nhớ, số sáu trong đó vẫn theo đuổi Meo Meo nhà chúng
ta đó, đương nhiên, cậu ta vẫn chưa thành công.”

Từ Mạc Đình hơi trầm ngâm, cuối cùng cười nói: “Được thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.