An Ninh: “...”
Một trận đấu bóng rổ, người trong sân nhiệt tình sôi nổi, người ngoài
sân lại như đang có suy nghĩ, không khí quả thật có hơi khác thường, An
Ninh cảm thán cuộc đời này của cô chưa từng nở mày nở mặt như vậy, mặc
dù chưa tới mức cả sân đều nhìn vào, nhưng có vài ba ánh mắt chăm chú
không thôi. So với vẻ ung dung của người bên cạnh, mỗi sợi dây thần kinh
trong đầu cô đều như đang quá tải, nhưng nhìn tình hình trước mắt, hình
như Từ Mạc Đình không có ý định rời đi.
An Ninh không muốn gặp phải việc không tốt nào gây mất mặt, đang
muốn tìm một lý do rời đi, nhưng một giây sau, Tường Vy đã chạy tới, âm
lượng cao vút trấn áp toàn sân: “Em rể, cậu không tưởng tượng được là tôi
nhớ cậu nhiều như thế nào đâu!”
An Ninh khâm phục bản thân, cô chỉ hơi ngây ra chút, rồi nhanh
chóng trở lại bình thường. Nhưng điểm lợi hại của Từ Mạc Đình là bất cứ
lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể duy trì phong độ vững vàng vốn có, anh
gật đầu với Tường Vy, cô mặt mày rạng rỡ: “Đúng là hữu duyên thiên lý
năng tương ngộ...”
“Vô duyên đối diện bất tương phùng.” Một tiếng than thở âm u nào
đó, chính là của Lý An Ninh.
Tường Vy cười hì hì, nghiêng qua nói nhỏ: “Ghen rồi hả?”
“Không có.” Chỉ là cô hơi nản.
Mao Mao đi rồi quay lại trên tay cầm một chai nước, khẩn thiết đưa
cho Từ Mạc Đình.
“Cảm ơn.”
“Phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi!”