BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 249

Mấy bà có thể hèn hạ thêm một chút không? An Ninh thở dài, may sao

cô luôn có năng lực tiêu hóa những lời chọc tức.

Thế là Tường Vy, Mao Mao nhiệt tình nói chuyện, vẻ mặt Từ Mạc

Đình khoan dung, khiêm tốn, nhã nhặn, tuy nhiên phần lớn thời gian anh
chỉ lắng nghe. Lúc Mao Mao nói đến một cầu thủ trên sân, Từ lão đại cũng
bắt đầu có chút hứng thú, liền đưa ra câu hỏi: “Cậu ta là từ trường mình học
lên nghiên cứu à?”

Mao Mao: “Không phải. Cậu ta là người miền Bắc, học đại học ở đó,

cậu ta là người tương đối phóng khoáng vui vẻ, ha ha.”

Đối phương hơi nhướn mày, hẳn là cảm thấy hứng thú chăng? Vậy là

Mao nào đó tiếp tục công khai thông tin nội bộ: “Tiểu Lục lần đầu viết thư
tình cho Meo Meo, Meo Meo viết lại “Chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến
lên”, ha ha, vui chết mất! Còn nữa, còn nữa, lần thứ hai...”

“Mao Mao.” An Ninh không thể không cứng rắn cắt lời cô nàng,

không thể để cô nàng đẩy người đến chỗ bất nghĩa được, rốt cuộc An Ninh
cũng trải nghiệm thế nào là gia đình bất hạnh.

Người bị chỉ đích danh ngậm miệng lại, một khi Meo Meo đã phát

ngôn, không ai dám ngang nhiên bất tuân, vẻ mặt Từ Mạc Đình vẫn lạnh
lùng, không có thay đổi đặc biệt nào, ánh mắt vẫn theo dõi trận bóng trên
sân.

An Ninh nhìn khuôn mặt anh, Từ Mạc Đình từ từ nghiêng đầu nhìn lại

cô, mỉm cười: “Phu nhân rất được hoan nghênh thì phải”, cô lập tức trấn
tĩnh lại.

Cảm xúc vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên, vừa từ tốn vừa căng thẳng thật

giày vò người ta. Đây đại khái có thể nói là một vai phản diện... mặt không
biến sắc, hoặc là giết người không chớp mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.