BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 260

Lúc An Ninh bị dẫn đi mới nhớ ra vẫn có một người ở trong siêu thị.

“Em gọi điện cho Tường Vy đã.”

“Không cần, cô ấy nhìn thấy anh rồi.”

Quả nhiên, nghĩa khí có phải chính là áng phù vân cuối trời?

Tòa nhà khoa Chính trị pháp luật, An Ninh mặc dù đi học hay tan học

thường đi qua, nhưng cô chưa bao giờ bước vào. Hôm nay mới thấy chỗ
này quả nhiên uy nghiêm. Cô cùng Mạc Đình bước vào phòng học gần cầu
thang tầng một, hàng giữa đã có người vẫy tay gọi cô: “Chị dâu, bên này!”
Người này cô đã lâu không gặp, chính là Trương Tề.

Lúc này gần ba mươi người trong phòng đều đồng loạt liếc nhìn ra

cửa, cảnh tượng có thể nói là hoành tráng.

An Ninh e lệ rụt rè: “Mạc Đình, em có thể chờ anh ở bên ngoài

không?”

Từ Mạc Đình ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Không phải em nói tình

nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh sao?”

Em đã nói như vậy khi nào? Lẽ nào là câu nói chống chế khi nãy đã

được nâng lên thành “trong mắt em anh là đẹp trai nhẩt, cho nên em tình
nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh...” rồi sao? An Ninh đột nhiên trấn
tĩnh, cũng có thể nói là cô như đã chết rồi, chẳng ngại biến mình thành
cương thi.

Cái xác di động ngồi vào chỗ, Trương Tề ngồi hàng ghế sau vươn

người lên: “Chị dâu, sao chị lại tới đây?”

Tôi là bị bức ép đến đây... “Tôi đến dự thính.” An Ninh cười khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.