BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 266

thương tiếc, không cho người ta chút thể diện nào. Lão tam tiếc nuối không
thôi, người ta mặc dù không bằng chị dâu, nhưng cũng là mỹ nhân, mỹ
nhân đó.

Hôm đó cùng đi ăn lẩu chỉ có Mao Mao. Thời gian này Triều Dương

không hiểu bị cái gì kích động, dự định thi tiến sĩ, mỗi ngày đều bận tới bận
lui không thấy bóng dáng đâu. Tường Vy một tiếng trước đã đi bệnh viện,
nguyên nhân là trong siêu thị, cô vốn muốn diễn màn “tình cờ” với anh
chàng đó, nên khẽ giơ chân ngáng anh ta, kết quả lại làm anh ta đập mạnh
vào giá để đồ, máu chảy không ngừng, lập tức gọi 120 luôn.

Hôm đó, trước khi Mao Mao mặt mày rạng rỡ gõ cửa phòng 217 ký

túc xá nam, An Ninh không an tâm liền nhắc nhở: “Mao Mao, lát nữa bà
không được ăn nói lung tung biết chưa? Cũng không được giở trò lưu
manh.”

Mao nào đó uất ức: “Có trai ở đây mà không trêu thì khó chịu biết

mấy.”

Mặc dù hơi tàn khốc nhưng vì thanh danh của Mao Mao, An Ninh vẫn

nghiêm khắc nói: “Khó chịu cũng phải chịu. Bà xem tôi đây, hứ, đối diện
với Từ Mạc Đình không phải là tôi kiềm chế như thường sao?”

Mao Mao hai mắt phát sáng: “Hóa ra Meo Meo, bà thực sự cũng muốn

bổ nhào vào em rể, nhưng cố gắng nhẫn nhịn phải không?!”

Bà muốn nghĩ như thế nào cũng được, “Cứ cho là như vậy đi.” Vừa

nói xong cánh cửa bị người ta nhẹ nhàng mở ra, tay người đó thong thả
chống vào cạnh cửa, trên miệng là nụ cười nhạt muôn thuở: “Sao đến rồi
mà không vào?”

An Ninh lập tức đơ người cứng họng, anh sao lại đứng ở cửa? Chủ

yếu nhất là: anh đã nghe thấy rồi sao?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.