BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 343

BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN

Cố Tây Tước

www.dtv-ebook.com

Chương 23: Điều Gì Đáng Quý Nhất 2

Thành phố X lúc này vẫn còn hơi lạnh, nhưng vẫn có mặt trời, cuối

tuần Từ lão đại vẫn dắt theo mèo con đi tản bộ, người đi lại trên con đường
rừng nho nhỏ thỉnh thoảng vẫn ngó nhìn chàng trai tuấn tú và con mèo đen
đáng yêu đang lon ton dưới chân.

Từ Mạc Đình ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh đường, chú mèo cũng

ngoan, thấy thế nhảy lên cuộn tròn mình lại, liếm liếm lông trên lưng nó rồi
“meo” một tiếng với chủ. Mạc Đình mỉm cười: “Mày cũng thật biết phối
hợp với tao, không giống ai đó...” Vừa nói vừa vuốt ve anh bạn nhỏ. Đúng
lúc chuông điện thoại kêu, Từ Mạc Đình nghe máy, đối phương bảo: “Lão
đại, chơi bóng đi”, vẫn là lão tam đã thua tiền chơi bóng.

Người đang phơi nắng uể oải nói: “Không rảnh.”

“Làm gì mà không rảnh? Chị dâu thì không có ở đây.” Quả này không

lấy lại tiền quyết không buông tha.

Từ Mạc Đình lim dim mắt, có cảm giác đánh trúng hồng tâm: “Cậu

còn tiền không?”

Mẹ kiếp, sỉ nhục người khác! Lão tam cáu quá bèn tung tuyệt chiêu:

“Tôi có một tấm ảnh của chị dâu.”

Từ Mạc Đình cười cười: “Ảnh của cô ấy, cần tôi có thể tự chụp.”

Lão tam cười cười: “Hi hi, ảnh trong tay tôi là ảnh chụp chị hồi năm

thứ nhất, mười chín tuổi, mười chín tuổi đấy, lão đại chụp được không,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.