BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 371

Hiện giờ khách du lịch phương Đông đến Pêru ngày càng nhiều, trong

đó chủ yếu là người Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, anh có biết một
chút tiếng Trung, chỉ là không biết cô là người nước nào, thôi được, thử vận
may vậy.

Do đó Gouvinho chào cô bằng thứ tiếng Trung lơ lớ: “Xin chào!”

Cô hơi sững người, sau đó nghiêng đầu mỉm cười. Anh nhìn cô chạy

đến phía trước sạp hàng, mỉm cười nói tiếng Tây Ban Nha với ngữ điệu
ngắc ngứ: “Xin chào.” Gouvinho đột nhiên cảm thấy tâm trạng cả ngày bị
che lấp bởi đám mây u ám kia chỉ trong chớp mắt đã bị nụ cười tươi sáng
này làm cho thoải mái hơn nhiều.

Anh ân cần nhìn cô chờ đợi: “Cô cần gì?”

Cô có chút ngập ngừng... Có thể nhìn ra là cô không có ý định mua gì,

nhưng cô do dự một lúc, rồi cười và gật đầu: “Cá, ba phần, sữa, ba phần,
cảm ơn.”

Anh cảm kích cười với cô, Gouvinho nhanh tay bắt đầu nướng cá,

đồng thời cũng bắt chuyện với cô: “Từ trước đến nay Lima thường không
mưa, không biết có chuyện gì mà hôm nay lại có mưa, ở đây không mua
được dù, có làm cô thấy phiền phức không?”

Cô nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc ướt rủ trước trán, da của người con gái

này trắng hơn nhiều những người phụ nữ châu Á mà anh thường gặp, ánh
đèn đường mờ ảo dừng trên mặt cô, tạo nên một cái bóng màu tím nhẹ. Cô
ngẩng đầu quan sát bầu trời u ám, quay đầu lại, vẫn là nụ cười ấm áp đó:
“Không sao.”

Thật đúng là người lương thiện... Gouvinho xúc động, anh nhìn đống

đồ cô đang cầm trên tay, rốt cuộc tại sao người thân của cô lại nỡ lòng nào
để cô ra ngoài mua đồ trong thời tiết này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.