BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 372

An Ninh lại ngẩng đầu nhìn màu trời, ánh đèn xanh mờ nhạt rọi vào

ánh mắt cô hiện lên một tia bất An Ninh, thời gian không sớm nữa, nếu cứ
kéo dài e rằng sẽ có người lo lắng, sau đó, cô sẽ bị mắng, sau đó tối nay sẽ
rất thảm...

Chỉ là cô muốn giữ nguyên tắc nhất định phải thân thiện lịch sự với

người đối diện, lúc này An Ninh có chết cũng không thể nói ra mấy câu đại
loại như thời gian gấp gáp tôi không mua gì và tôi phải đi ngay.

Vì thế cô chỉ có thể yên lặng đứng trước sạp hàng, miệng vẫn giữ nụ

cười ấm áp nghe người đối diện liến thoắng nói về thời tiết, cô cố gắng
dùng vài từ đơn giản lịch sự trả lời vài câu.

Quảng trường bắt đầu có sương mù, phảng phất như có sinh mệnh,

dần dần hòa vào cùng màu xanh đậm của thế giới. Để ý đến ánh mắt của
cô, người chủ sạp hàng mỉm cười giải thích: “Đây chính là hơi nước tạo
thành sương mù, chỉ có ở đây mới nhìn thấy cảnh tượng này.”

“Thật không? Rất đẹp...” An Ninh thốt lên khi nhìn thấy nhà bảo tàng

lúc ẩn lúc hiện trong sương mù giống như chốn tiên cảnh, nếu Mạc Đình
biết anh đã bỏ lỡ cảnh trí tuyệt đẹp này, liệu có cảm thấy tiếc nuối không
nhỉ? À, quay về kể lại cho anh, tưởng tượng ra nét mặt của Từ Mạc Đình,
cô không nhịn nổi mà khẽ nở nụ cười.

Đối phương nhìn nét mặt vui sướng của cô, đột nhiên thốt lên một câu:

“Tuổi trẻ thật là tuyệt, vô ưu vô lo, không cần phải buồn phiền vì chuyện
gì.”

Không may là câu này Lý An Ninh lại hiểu hết, nụ cười trên mặt đột

nhiên co lại, sau lưng hình như có một cơn gió lạnh thổi qua, cô không khỏi
rùng mình.

Trước khi cô miêu tả lại cảnh đẹp, họ Từ nào đó sẽ... bực mình hoặc

ham muốn, anh tuyệt đối sẽ chọn cách thứ hai, nghĩ đến đây, An Ninh thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.