BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 380

“Nhìn em lần nữa anh đã si mê.” Lại hôn.

“Nhưng khi trong mắt và trong lòng anh tràn ngập hình bóng em, thì

em vẫn không hề biết đến tên anh.” Cắn nhẹ lên cổ cô.

“Biết làm sao đây? Không thể lần nào cũng chỉ lướt qua nhau, anh vô

cùng hồi hộp, chờ đợi, nhưng em vẫn hờ hững như cơn gió thoảng.”

“Anh chỉ muốn em nói một câu, nói trước mặt anh, có thể hay không

thể, anh đều sẽ chấp nhận.”

“An Ninh, lần đầu tiên anh có cảm giác yêu, khó tránh khỏi trong lòng

có chút lo sợ, cho nên, đừng để anh đợi lâu.”

“Ký tên, Từ Mạc Đình, Ngày 14 tháng 3 năm 2003.”

“...”

Người lái xe tỏ ra trầm tư với câu “Là anh đang báo thù”, nhưng lại

không phản đối.

An Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, nước mắt, cô thật bất hạnh.

Lúc đó, người đang rầu rĩ không chú ý đến Từ lão đại đang khẽ mỉm

cười.

Đến chỗ hẹn, Từ Mạc Đình dừng xe, An Ninh đi trước, ngồi ở vị trí dễ

nhìn thấy của cửa hàng là Tường Vy, Triều Dương, lão tam, Trương Tề.

Tốt nghiệp nửa năm, cô với Từ Mạc Đình, còn cả lão tam, Trương Tề

đều đã đi làm, Tường Vy vẫn ở thành phố X để phát triển, Triều Dương
đang học tiến sĩ, chỉ có Mao Mao về quê.

An Ninh tiến lại gần, lão tam liền rót hai cốc trà: “Chị dâu, lâu rồi

không gặp, càng ngày càng khiến người ta mê đắm đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.