BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 48

Mao Mao: “= =!”

Tường Vy: “Ồ? Bà hiểu rồi à, Tôi còn tưởng rằng phải phiên dịch cho

bà nữa chứ.”

Mao Mao: “= =! Ký hiệu này là thể hiện tôi không hiểu.”

Tường Vy: “Không hiểu à?”

Tường Vy: “Cô gái ớt cay, cô gái ớt cay, cô gái ớt cô gái ớt cay cay

cay!!”

Mao Mao: “= =!”

Tường Vy: “Gì chứ, tiếng Trung cũng không hiểu hả!”

An Ninh cười thành tiếng, đầu dây bên kia lúc này truyền tới tiếng nói:

“Có phải em đã xin trường nghiên cứu học thuật chuyên ngành không?”

An Ninh kinh ngạc, làm sao anh ta biết được? Hôm qua cô mới đến

chỗ giáo sư điền vào đơn xin mà, mục đích là để lấy thêm hai cái học phần,
học thêm một phần kiến thức, nắm thêm một ít kinh nghiệm… Nói tóm lại
vì cô đã học thiếu một tín chỉ.

An Ninh chột dạ, sau đó thẳng thắn trả lời: “Đúng, vì tôi muốn học

thêm chút gì đó…”

“Em tìm được người hợp tác chưa?” Đối phương ngắt lời cô.

An Ninh: “Có hai bạn học sẽ học cùng với tôi…”

Mạc Đình trầm ngâm: “Anh biết rồi.”

Biết cái gì? An Ninh không hiểu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.