BỨC TRANH MÀU XÁM - Trang 47

Ý Yên

Bức Tranh Màu Xám

Chương 6

Trưa hôm nay tôi ngủ dậy muộn, bởi vì tối hôm qua, Ngạn đưa tôi về thì đã
khuya. Mãi đến bốn giờ chiều tôi mới thức dậy. Không khí về chiều ngầy
ngật. Tôi rửa mặt bằng những tia nước lạnh mát săn da thịt. Đứng trước
gương, tôi vừa chải lại mái tóc vừa hát nho nhỏ một đoạn trong bài ca thời
trang. Viễn tượng một ngày mai làm tôi cảm thấy yêu đời và không gian
như hồng lên.
Có tiếng chuông. Tôi chạy nhanh ra mở cổng. Người khách mới đến làm tôi
khựng lại sửng sốt. Tiếng dì Thương vang lên :
- Chào Thúy Vi.
Tôi lùi từng bước. Dì Thương đến đây làm gì? Còn chú Ngọc, chú Ngọc
đâu ? Dì Thương mặc áo dài mầu đen thật buồn, dì nói :
- Vi không mời tôi vào nhà sao ?
Tôi lí nhí mấy câu, bước vào trước. Dì Thương ngồi trên chiếc canapé đỏ
thẫm, mầu da dì trắng xanh. Giọng dì khàn đục :
- Tôi có chuyện riêng cần nói với Vi. Vi có rảnh không ?
Hai bàn tay tôi run run đặt trên đầu gối. Mồ hôi ra ướt đẫm chân tóc trán.
Tôi có cảm tưởng một việc gì sắp xảy ra cho tôi và có thể nó sẽ đảo lộn hết
những dự tính tôi vừa bắt gặp.
- Vi không bận gì cả, dì có thể nói chuyện tại đây và bây giờ được.
Dì Thương gật đầu :
- Trước hết tôi muốn nhận được nơi Vi một sự thông cảm. Giữa tôi và Vi
mặc dầu không có một liên hệ nào hết, nhưng giữa chúng ta lại có một gạch
nối rất đậm đà và bất ngờ, là nhà tôi. Chưa bao giờ gia đình chúng tôi lại bị
rơi vào một tình trạng bi đát như hôm nay. Thúy có khi nào nói với Vi
không ?
Tôi gật đầu :
- Có dì ạ. Thúy nói hình như giữa dì và chú Ngọc vừa có một rạn vỡ.
Dì Thương gật đầu :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.