BỨC TRANH MÀU XÁM - Trang 45

bước dần đến hố sa đọa. Lúc đó thì chú không làm sao cứu vãn được những
gì chú đang duy trì hôm nay.
Ngừng một lát chú tiếp :
- Giữa chú với Vi, bức tường cao chất ngất Vi ạ. Mình nên đứng bên này
nhìn vào chứ đừng leo qua vô ích. Bên kia sẽ chả có gì đâu, sẽ không hoa
mộng như mình tưởng mà sẽ chỉ là một đồng cỏ hoang sơ khô cháy …
Sống bằng ảo tưởng tuy xa vời thật đấy nhưng đôi lúc mà lại hay Vi ạ !
Tôi ôm lấy bàn tay chú Ngọc.
- Nhưng Vi không thể sống thiếu chú.
- Vi đã sống qua bao nhiêu ngày không có chú rồi mà.
- Phải, nhưng đó là trước kia. Kể từ bây giờ, Vi cần chú như hơi thở. Chú
Ngọc, chú đừng bỏ Vi, chú đừng bỏ Vi nghe chú Ngọc. Tội nghiệp Vi mà
chú Ngọc. Chú đâu có hiểu nỗi khổ của một đứa con gái như Vi …
Bàn tay chú Ngọc gầy và xanh. Tôi muốn được trọn đời ôm bàn tay chú.
- Chú thương Vi phải không chú Ngọc ? Tại sao chú không nói, tại sao chú
làm mặt lạ, tại sao chú xua đuổi Vi ? Vi đã làm gì nên tội đến đỗi chú
không muốn chấp nhận Vi …
Chú Ngọc trầm giọng :
- Không, Vi không làm gì nên tội, nhưng chính là sự vô tội của Vi đó mà
chú không muốn đến gần Vi. Chú muốn giữ gìn cho tương lai dài và đẹp
của Vi không một bợn nhơ. Vi phải hiểu đâu hẳn lúc nào người ta cũng
sung sướng thoải mái với những quyết định của chính mình …
Tôi không trả lời chú Ngọc, nhưng tôi hiểu là từ ngày mai, chú sẽ phải bỏ
rơi bộ mặt của chú xuống. Tôi sẽ chinh phục lại chú Ngọc, tôi sẽ không
phải mang một mặc cảm khổ sở tội lỗi nào. Điều quan trọng và cần thiết
nhất là biết xem chú Ngọc có thương tôi không ? Điều đó tôi đã biết. Bây
giờ là lúc hành động.
Ngạn vừa trở vào … Anh nói :
- Xin phép cho tôi đưa Vi về. Lúc nãy xin phép bà cụ đi không lâu.
Tôi nhìn chú Ngọc. Chú Ngọc tránh mắt tôi, trả lời Ngạn.
- Vâng, anh đưa Vi về. Cũng đã khá khuya.
Rồi chú quay sang tôi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.