BỨC TƯỜNG ĐÁ KINH HOÀNG - Trang 131

- Thế còn bọn mafia? Chúng chỉ chờ ta bước một bước chân ra ngoài

thôi. Chúng nó... chúng nó... sẽ bắn anh chết mất, bắn anh như người ta bắn
thỏ ở ngoài rừng.

- Tôi không tin chắc như vậy. Tôi đoán có lẽ chúng đã nhường lại chiến

trường cho bọn ma cà rồng. Chúng rất tin vào bọn kia. Rất có thể là chúng
còn tiếp tục quan sát ngôi nhà, nhưng chỉ để chứng kiến cảnh chúng ta
chiến bại.

- Xin Chúa biến lòng tin của anh thành sự thật!

- Kìa, yên tâm đi. - Tôi vẫy tay một lần nữa về phía Ernesto và tiến đến

gần cửa ra vào.

Cảm giác đau vẫn dội lên trên đầu khiến tôi bực bội. Cứ mỗi lần chân đạp

xuống đất là nó lại dội lên như những mũi kim châm. Chắc tôi đã phải ngất
rất lâu, bởi mặt trời đã biến mất hoàn toàn. Ra đến ngoài, tôi thấy bầu
không khí bây giờ thấm đầy một mùi nhơm nhớp.

Những vệt tối đã dài hơn. Chúng phủ khắp triền đồi, chúng là tay chân

của cái Ác mà hiện tôi vẫn chưa nhìn thấy mặt. Nhưng điều đó không có ý
nghĩa gì cả. Một khi ma cà rồng khát máu, chúng có thể bò ra khỏi lỗ ngay
từ lúc hoàng hôn.

Tôi đứng đó, tự lấy thân mình làm con chim mồi. Cây thánh giá dã được

tôi giấu rất kỹ trong túi áo. Tôi chỉ lôi nó ra ngoài chừng nào có một con ma
hút máu đến thật sát bên.

Hiện vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ngôi nhà cũng ném một cái bóng thật dài và rộng, phủ trùm lên khoảng

đất nơi tôi đang đứng. Ngọn gió ngủ quên. Không khí oi bức đến ngột ngạt
và tởm lợm, một lượng không khí tù đọng. Không có lấy một cái lá duy
nhất lung lay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.