cho đến bây giờ. Vợ tôi nói: “Anh sợ chuột như vậy làm em cũng thấy
chạnh lòng. Chẳng có gì đáng sợ cả. Ngay cả ở cơ quan cũng vậy, không
làm ở đó thì đi làm chỗ khác. Biết là sếp mình đục khoét mà không thể nào
nói ra được, vẫn phải cung cúc chịu đựng, như thế nó làm mình hèn đi. Như
em này, chuyển đến chỗ mới, tốt hơn nhiều. Với khả năng của anh thì vứt
đâu chả sống được”. Những lời đó làm tôi thấy nhục nhã quá. Mình là đàn
ông mà không mạnh mẽ bằng đàn bà. Ngày đó cả hai vợ chồng cùng làm
chung một cơ quan. Tính vợ tôi nóng như sét, thấy ngứa mắt là không chịu
được, sẵn sàng đốp chát hẳn vào mặt. Cả cơ quan không ai dám động chạm
đến sếp, chỉ mỗi vợ tôi, một người đàn bà bé nhỏ mà rất mực cá tính. Lần
đó, sau chuyến đi nghỉ dưỡng dài ngày, sếp trở về bắt kế toán ghi phiếu chi
cho sếp. Toàn là việc ủng hộ đồng bào lũ lụt với từ thiện. Số tiền lên đến cả
trăm triệu. Đồng bào lũ lụt, người tàn tật, trẻ em chất độc da cam chẳng ai
được hưởng đồng nào, nhưng trên hóa đơn họ vẫn mang tiếng là nhận tiền
của sếp. Vợ tôi hạch kế toán. Kế toán gay gắt: “Không phải việc của bà.
Tôi chỉ làm theo lệnh sếp”. “Được, để tôi đến gặp ông ta”. Vợ tôi quay
ngoắt bỏ đi. Đến gặp sếp, vợ tôi không kìm nổi xúc động: “Thưa sếp, ông
đã chi tiêu cho việc riêng, nhưng lại bắt kế toán ghi gian lận là làm từ thiện.
Sao chấp nhận được. Những việc làm của ông dù có kín kẽ đến mấy cũng
không che được mắt người thế gian đâu”. Tất nhiên là vợ tôi không thể ở
lại vì đã dám ngang nhiên xúc phạm sếp. Với bản tính của cô ấy thì chẳng
đời nào chịu ở lại. Độ đó tôi bị lôi ra trách phạt vì tội “không dạy được vợ”.
Sếp còn hỏi: “Cậu có muốn đi theo vợ không?”. Lúc đó tôi đã hèn nhát xin
ở lại. Công việc của tôi ở cơ quan là chỉ biết làm đúng phận sự của mình và
ngoan ngoãn thì rất tốt. Có lẽ rất khó để có một công việc có lương khá như
vậy, nên tôi đã khom lưng cúi đầu để ở lại.
Kể từ khi tôi cúi đầu kính cẩn với sếp thì nỗi sợ càng trở nên lớn lao
hơn. Dù biết là sếp đứng chỉ tay năm ngón, có công thì nhận trước, có tội
chối đây đẩy. Cái kiểu đục khoét của sếp dù kín kẽ đến mấy, nhưng không
thoát khỏi đám dưới quyền. Trăm phần trăm đám nhân viên gật đầu không
cãi lại, còn nịnh nọt đến gãy lưỡi. Ngay cả tôi cũng vậy, dù có lúc nằm nghĩ