BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 114

lại thấy mình quá hèn nhát, và cảm xúc dâng lên là nỗi căm hận bừng bừng
để rồi, nó vụt tắt ngay sau đó. Cũng như hôm nay, nghe thấy tiếng ai đó xì
xào, ngay tức khắc sếp triệu tập một cuộc họp trong toàn thể cơ quan “quán
triệt” quy chế hoạt động, đại thể: đừng để sếp mất mặt; sếp mà “rơi” thì tất
cả sẽ “rụng”. Tôi nghe sếp “báo cáo” lại những vụ việc chi tiêu quá mức
mà thấy xót xa cho ngân khố quá chừng. Nhưng chỉ là một kẻ thấp cổ bé
họng, làm được gì...

Tôi về nhà trong tâm trạng bất an và sầu não vô cùng. Con gái hỏi

chuyện gì, đến hôn lên má bố. Tôi ôm con vào lòng. Vợ hỏi: “Anh sao vậy?
Cơ quan lại có vấn đề à? Em biết mà, sống và làm việc ở đấy có khác gì ở
tù đâu!”.

Tối đó, vợ tôi kiếm đâu được con chuột nhắt bỏ vào trong một cái xô.

Chú chuột lảo đảo muốn tìm đường thoát thân nhưng chẳng có cách nào.
Thành cái xô quá cao mà chú thì bé nhỏ, chân ngắn sức yếu. Chú cứ chạy
qua chạy lại, mõm hứt hứt ngửi ngửi tìm đường, đôi mắt hiện rõ nỗi sợ hãi.

“Anh đưa tay vào bắt đi. Nó sẽ cắn đấy, nhưng biết cách thì sẽ không

bị nó cắn”. Vợ tôi bảo vậy. Điều đó quả thực khó khăn với tôi. Đứng nhìn
thôi mà đã cảm giác nó sắp đâm bổ vào mình đến nơi, chân tay tôi có bải
hoải rồi, còn gan đâu mà thò tay vào bắt. Thực sự, cánh đàn ông rất hiếm
người sợ chuột. Chỉ có đàn bà là nào sợ chuột, gián, nhện, ong... Không
hiểu gan tôi bé nhỏ thế nào mà một lần bị chuột cắn đau, thành ra mất cả
cái “tố chất” của đàn ông, trở nên hèn nhát thế này.

Dứt khoát không cho tay vào, tôi bỏ sang nhà hàng xóm uống nước

cho dù vợ và con gái có động viên thế nào. Thất vọng, vợ chỉ còn cách là
giết chú chuột, trả lại không khí thanh bình cho ngôi nhà.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.