BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 179

- Anh không có vẻ gì giống những gã trai làng em. Trong anh dường

như có một nội lực, rất khó đoán. Nhưng em tin anh sẽ thoát ra được bên
ngoài.

Bàn tay thon của Loan chạm vào một phím đàn âm độ cao rồi buông

thõng xuống vài ba nốt trầm, như tiếng thét chói gắt rồi nhẹ dần của đêm.

- Anh có thể nhìn thấy sự giàu có của gia đình em, nhưng anh không

biết những nỗi khổ đau em phải chịu. Gia đình chỉ có một mình em, cha mẹ
quý đấy, nhưng lại lấy em ra làm vật xúc tác cho công việc làm ăn của họ.
Sở dĩ nhà em làm ăn mạnh như thế là vì có sự giúp đỡ của một cán bộ
huyện, ông ta cung cấp mối hàng cho cha mẹ em. Từ đó lò mổ được mở
rộng và ngày càng phát đạt. Đổi lại, em bị cha mẹ ép lấy gã con trai của
ông ta. Gã đó là một tên thô lỗ, lẽ ra em có thể quý gã. Nhưng gã đã ăn hiếp
em, mà vì nể gia đình họ, cha mẹ em đã cho qua. Gã đó lại còn cướp mất
đời con gái của em nữa. Em hận hắn. Em

hận hắn!

Bỗng chốc, Loan không làm chủ được mình hét lên, nước mắt túa ra,

cơ thể run bắn trên chiếc xe lăn. Tôi đứng dậy, ôm ghì lấy cô, cố kìm nén
cơn xúc động về một nỗi ám ảnh đau thương, có thể gây ra hành động dại
dột nào đó. Cơ thể Loan bớt run hơn, nói trong nấc nghẹn:

- Giờ gã đó là tên nghiện hút, cả ngày lêu lổng, cha mẹ không muốn

em đi học, là muốn em ở nhà lấy gã.

- Nhưng cha mẹ em thừa biết gã nghiện? - Tôi bức xúc.

- Họ nói, nghiện có thể cai. Em khổ quá anh ơi.

Lúc thân thể Loan nóng hôi hổi trong tay tôi, thì cũng là lúc con bò

lớn bị gí điện, ngã vật. Tôi nghe thấy những người khác gọi tên mình, vội
buông Loan ra, chạy xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.