BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 21

cho giống cái quán của văn nghệ sĩ. Vì thực ra đó chỉ là cái quán nước bình
dân của ông chủ tên Trình. Mọi thứ nước nôi đều rẻ mà tha hồ nói chuyện
trên giời dưới biển. Đôi khi còn cãi nhau, tranh luận gay gắt. Và đợi "nhuận
bút" từ phía “gia đình”. Niềm vui bao giờ cũng bị gác ở trên cao, niềm vui
đến muộn mằn. Con thi thoảng có ra đó ngồi. Ông Trình giống cha ở dáng
vẻ khắc khổ. Ngồi đây con như được nhìn thấy cha, nhớ mẹ và Lệ.

8

Ngày tôi còn bé, sống ở quê. Quanh năm ngâm mình trong nước, sình

lầy. Sờ xuống đít lúc nào cũng thum thủm mùi bùn. Chân lội khắp đồng
trên bãi dưới đánh giậm mò tôm, móng vàng màu gạch cua. Năm tôi mười
bốn, bị vấp ngã. Máu thấm đỏ lòm bẹn. Mẹ biết bà hàng xóm biết. Bà hàng
xóm bảo “hỏng rồi con ơi, mày mất rồi. Đời mày khổ...”. Tôi không hiểu gì
nên chẳng lo lắng sợ hãi. Ai ngờ đó là lời tiên tri...

Chồng tôi mất vì một cơn sốc thuốc. Tôi không biết hắn nghiện từ bao

giờ. Hôm đưa hắn ra đồng, tôi loáng thoáng thấy Nghĩa. Sau không thấy
anh đâu. Trước đây mấy ngày Nghĩa nói anh bận viết tiểu thuyết và thi.

Được hai tháng thì mẹ chồng tôi cũng mất. Tội nghiệp bà, muốn nói

điều gì đó với tôi nhưng ba tháng cuối đời bà không hề nói được một câu.
Tôi nhìn vào đôi mắt mẹ chồng, trong có lời trăn trối và sự thương cảm. Mẹ
bảo tôi hãy sống và nuôi con cho tốt. Tha lỗi cho chồng. Tôi ôm lấy mẹ. Có
cả những người bà con, lối xóm ở cạnh. Mẹ đặt tay lên mái tóc tôi, rồi từ từ
tay trễ xuống, bất động, mắt mẹ dại đi, tắt thở...

Tôi gửi con cho mẹ đẻ khi mộ mẹ chồng và chồng đã gần xanh cỏ,

xuống Hà Nội làm lại. Mẹ bảo:“Con ở nhà, có cháo ăn cháo có rau ăn rau”,
mắt mẹ đẫm nước. Tôi dứt ra đi. Không đi không được. Không đi biết bao
giờ trả hết khoản nợ khổng lồ chồng tôi vay người ta mà tôi không hay biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.