BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 31

BỤI CAY MẮT NGƯỜI

Nguyễn Văn Học

www.dtv-ebook.com

Tìm Thuốc Chữa

1

Là một người đã có thâm niên trong nghề, năm nay đã bước vào tuổi

sáu mươi, giáo sư Mẫn, thầy thuốc ưu tú cho phép mình được nhàn hạ đôi
chút kể từ nay đến cuối đời. Rất nhiều bậc tỷ phú, túc nho, học giả lẫn trí
thức bình dân tìm đến các thú chơi tao nhã đầy trưởng giả của mình như
nuôi chim, trồng lan, nuôi chó cảnh, sưu tầm đồ cổ, sách cổ. Một khi những
thú chơi này đã ở mức cao siêu, thì nó còn chứng tỏ mình hơn là một phần
gia tài kếch sù của chủ. Chúng còn là thứ để tôn vinh, khẳng định tính chất
đa tài của những ông chủ đầy óc mẫn cảm với cuộc đời vẫn khảng khái ung
dung làm ngơ, nhưng bên trong đó ngồn ngộn suy tư. Thay vì duy trì một
thú chơi, giáo sư Mẫn phát hiện ra một thú chơi khăm tuyệt đối lợi hại, chỉ
đơn thuần nó cho phép ông hả giận, giảm stress đó là nuôi mấy chú chó
phốc, rồi gán luôn cho những chú chó ấy cái tên của những kẻ mà ông căm
thù. Mỗi ngày, ông lại lôi cổ chúng ra, buộc dây xích vào một cái cột và
dùng chiếc que nhỏ quất lấy quất để. Tuy không chết được, nhưng ba chú
chó quằn quại lên vì đau đớn, lồng lộn tìm cách trốn chạy, chẳng thể nào
thoát khỏi cái dây xích quá chắc chắn đã giằng lấy cổ. Thôi thì cứ chạy
quanh, ư ử, choe chóe kêu lên vì đau đớn. Việc vẽ tên của những nhân vật
ông căm thù lên lưng từng chú chó cũng thể hiện giáo sư tiềm ẩn không chỉ
tài năng y học mà trong cả khả năng sáng tạo. Ba chú chó, một tên Ca, một
tên Bá, tên còn lại là Xuyễn. Mỗi cái vung tay lên quật, giáo sư Mẫn
thường sít hàm răng lại với nhau, đay nghiến: “Chết chưa con, này Ca, này
Bá, này Xuyễn. Chết chưa này. Nhục chưa này con!”. Giáo sư Mẫn đi Tây
đi Tàu nhiều, với vốn hiểu biết của mình thừa nhận rằng ba con chó này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.