BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 29

Sau mùa mưa tôi xuống thăm anh. Nỗi buồn làm Nghĩa xọp đi, tàn tạ.

Nằm bất động như người chết, chỉ đôi mắt còn mấp máy hiền lành. Anh
ngoa ngoắt, giễu cợt khi nói chuyện với tôi. Tôi đưa cho anh cuốn sách
"Những anh hùng thiếu chân" của Pháp và cây bút hôm bị tai nạn anh vứt
đi. Anh săm soi cây bút rồi nhìn tôi như thể cố tình từ chối một kỷ niệm:
“Tôi đã vứt đi, cô còn cầm về đây làm gì?".

Tôi về - con thú đói gặp mưa. Đêm đêm vẫn tơ tưởng nằm cạnh anh,

tấm lưng trần vâm vấp, mùi khét da thịt sau ngày vật lộn với đời, và ngấu
nghiến hạnh phúc.

Trăng chênh chếch bên cửa sổ, màn sương giăng u ủ cho hoa để ngày

mai xuân về. Tôi ý niệm được cuộc sống thì cũng là lúc cần phải ném bỏ
quá khứ, đậy lại bằng tiếng cười của đứa con. Nhưng sao khó quá, cầm hòn
than nóng trong tay, tôi kêu lên, càng nóng lại càng nắm chặt, không bỏ ra
được. Mấy ai biết tay tôi phồng rộp thế nào(!).

13

Tôi đã thất bại trong mơ ước được giải thưởng cao trong cuộc thi viết

tiểu thuyết. Tai nạn và chính là nỗi đau đớn dìm tôi. Định viết về Lệ, cuộc
đời cô ấy sẽ nhận được sự thông cảm của độc giả. Và khi viết về Lệ, ngòi
bút tôi sắc sảo hơn. Bản thân tôi đã rung động trước cô ấy, dù cô đã một đời
chồng và một con. Khi đó tôi mắc vào một bi kịch, sợ mình sẽ lôi Lệ khỏi
vũng bùn và ấn cô ấy vào vũng khác sâu hơn. Tôi không muốn học hành gì
nữa. Giờ đến lớp, có mặt ở lớp chỉ để các bạn văn yên tâm. Không viết lách
gì. Bên chân không còn, coi như chỉ một chiếc cánh không thể nào bay.

Cha tôi viết thư, bảo “Nghĩa con đừng là thằng hèn. Dù có thế nào

cũng phải đứng dậy, con không sai...”. Có lẽ tôi đã hèn.

Nằm vật vã những tháng ngày vô nghĩa, tôi thấy mình ngập ngụa trong

bóng tối và tự giam mình bằng ân hận xa xót đã trơ gan. Câu lạc bộ Hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.