BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 39

hoảng hốt hét lên, nhổm dậy, chiếc roi quất lấy quất để vào không khí. Mồ
hôi giáo sư đầm đìa. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Chiếc roi mà hồi tối ông
dùng quật chó vẫn cầm trong tay. Ông thắc mắc sao ông lại cầm nó. Hồi
tưởng lại, ông khẳng định rằng mình đã quật chó, mệt quá rồi lăn ra ngủ,
chiếc roi vẫn trong tay.

Giấc mơ này còn trở đi trở lại nhiều đêm, khủng bố tinh thần thân chủ.

Ông không biết nó là điềm gì, nhưng rất quái gở. Cũng từ đó về sau, chỉ
cần nghe thấy tiếng chó ăng ẳng là ông có cảm giác muốn cầm roi quất
mạnh. Đôi khi, ngồi trong phòng bệnh viện, ông cũng ngứa ngáy chân tay,
cầm bút quất quất vào không khí. Thực sự, không hiểu sao ông có cảm giác
bắt buộc phải làm như vậy. Cánh tay dường như không chịu nghe bộ óc
điều khiển mà cứ một mực theo ý riêng của nó, là lúc nào cũng ở tư thế
vung roi.

Có người xì xào nói xấu, tin này đến tai, ông uất lắm. Ở cái tuổi này

có lẽ về là hơn. Ông nghĩ vậy, lẽ ra ông phải về vườn từ lâu. Ở lại viện chỉ
chuốc thêm nỗi nhục. Là một giáo sư từng làm lãnh đạo, hẳn ông còn cơ
hội cống hiến đến cuối đời, đằng này chẳng còn mặt mũi nào, nên ông xin
rút.

Cái sự rút lui của ông được nhiều người ủng hộ, nhưng cả ba người

ông đang căm hận vờ vịt ném vài lời lấy lòng: “Bác ở lại, thiếu bác, chúng
em thật sự rất khó xử...”. Mấy cô gái ngày trước được ông cưng chiều, chỉ
một cô quyến luyến, rớt vài giọt nước mắt ngày chia tay. Tiền bạc chẳng
cần gì, giờ chỉ một mình, sẽ sống thoải mái với gia tài đang có. Giáo sư
Mẫn lại giở giói làm thơ. Ngày trước ông học văn không đến nỗi nào, cũng
rất có khả năng sáng tạo. Nếu không quá đam mê sự nghiệp thăng tiến, hẳn
là ông đã thành nhà thơ từ lâu. Chưa thành thì giờ thành. Quan điểm của
ông mở ra thông thoáng cho mình. Gừng càng già càng cay. Gà trống cuối
đời còn có tiếng gáy hào sảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.