BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 102

la.Tuyết khô như bột, như cát. Charles nhìn núi phía xa, nhìn cái núi có
hang Ung Bô trú ngụ, nói "Ông bạn của tôi không cho con la ăn no, nhưng
mong ông ta nuôi sống bản thân và đối xử tử tế với con lừa".
Tôi nói "Chỉ vì con lừa của ông không thồ nổi đá nên ông mới đổi lấy con
la".
Ông ta cười "Cậu hai đúng là người rất biết hài hước, tôi thích cậu lắm".
Ông ta ôm tôi vào lòng, tôi ngửi thấy trên người ông ta có mùi gia súc.
Ông ta còn rỉ tai tôi "Nếu cậu có cơ hội làm Thổ ti, chúng ta sẽ là bạn tốt
của nhau". Nụ cười trong ánh mắt xanh của ông ta.Tôi nghĩ, ông ta không
nhận ra tôi là một thằng ngốc. Người khác cũng chưa kịp nói với ông ta về
điều này.
Điều mà ông Charles nói với Thổ ti lúc chia tay là "Ông không nên để
những con người đáng kính phải chịu cực khổ, rồi đời sẽ đền đáp ông".
Nói xong, ông ta đi găng tay, vỗ vào mông con la, bước đi giữa hoa tuyết
đang lặng lẽ bay. Bóng dáng cao lớn của ông ta đã khuất nhưng tiếng bước
chân của con la vẫn còn vọng lại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm như vừa
trút được một gánh nặng.

Ai cũng bảo, ông đặc phái viên sắp lên, chắc chắn ông ta sẽ đến trước khi
tuyết phủ kín núi rừng.

Chúng tôi nhớ đến Ung Bô, bỗng cảm thấy các vị tăng lữ truyền đạo mà
không có người tiếp nhận giáo lý quả là rất có ý nghĩa. Bên cạnh không có
ai, chỉ có con lừa gặm cỏ, chỉ có tuyết bay trước cửa hang giống như một
bức tranh đẹp. Lúc ấy tôi hiểu, có một loại người từ bỏ mọi khoái lạc trong
đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.