BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 120

Tôi rút tay từ trong chăn ra "Cho tôi hụm nước".
Chỉ sau một đêm tiếng nói của tôi khác hẳn, dày dặn, âm thanh phát ra từ
lồng ngực.

Mẹ không đặt bàn tay lên trán thằng con trai như trước đây mà quay sang
nói với Ta Na "Cậu dậy rồi, lấy nước cho cậu. Cho cậu ly rượu nhạt thì tốt
hơn".

Ta Na đưa nước đến, vị rượu trôi vào cổ khiến tôi có cảm giác chưa bao giờ
thấy ngon như thế. Mẹ lại nói với Ta Na "Giao cậu cho cháu, cháu phục vụ
cậu cho chu đáo vào nhé. Ai cũng bảo cậu ngốc lắm, nhưng cũng có cái cậu
không ngốc một tí nào".

Ta Na cười bẽn lẽn, đáp lời, giọng rất bé nhưng mọi người vẫn nghe rõ
"Vâng".
Mẹ lấy từ trong lòng ra một sợi dây chuyền, đeo vào cổ Ta Na. Mẹ đã đi,
tôi cứ nghĩ cô ta sẽ bảo đảm với tôi, nhất định vâng lời bà chủ chăm sóc tôi
chu đáo, nhưng trước khi vùi đầu vào ngực tôi, cô ta nói "Từ nay về sau
cậu phải tốt với em đấy nhé!"
Tôi đành nói "Từ nay về sau tôi sẽ tốt với em".
Ta Na ngước lên, hai mắt nhìn tôi như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
Cô ta hỏi "Em có đẹp không?"

Tôi không biết nên trả lời thế nào. Nói thật, tôi không biết thế nào là người
con gái đẹp, nếu vậy quả là ngốc thật rồi, tôi rất ngốc.Tôi chỉ biết có thèm
khát hay không thèm khát ai đó. Chỉ biết bộ phận nào đó trên cơ thể người
con gái có hình dáng đặc biệt gì, nhưng không biết thế nào là đẹp, như thế
nào gọi là không đẹp. Nhưng tôi biết mình là cậu ấm.Tôi thích nói chuyện
với cô ta thì nói, không thích thì thôi. Cho nên, tôi không nói.

Tôi quyết định dậy ăn cơm với mọi người.
Trước khi dọn cơm, anh trai vỗ đầu tôi, cha cho tôi một viên đá quý thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.