BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 264

lầm rầm "Em vốn không yêu anh, nhưng khi phi lên đỉnh đồi, nhìn bóng
dáng anh, vậy là em yêu anh".
Nàng lại hôn tôi.
Chúng tôi nằm trên ngọn đồi lộng gió, nhìn mây bay trên trời cao, tưởng
như rơi xuống xoáy nước giữa biển khơi.
Tôi nói với nàng tôi yêu nàng biết bao!
Nàng che mắt tôi bằng những cánh hoa vàng mềm như nhung và nói "Ai
không nhìn thấy em thì không yêu em ".
"Anh chỉ là một thằng ngốc".
"Thế gian có người ngốc như anh à? Em sợ, sợ anh là một quái nhân, em
sợ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.