BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 276

Tôi uống liền hai bát, ông ta không nói gì. Cho đến khi tôi sắp ra về, ông ta
mới nói "Tôi vẫn chưa có tin gì của chú em tôi".
Tôi đứng lại, hồi lâu không nói gì. Cuối cùng, tôi an ủi ông ta "Có thể nó
không biết phải ra tay với Thổ ti Mạch Kỳ hiện tại hay Thổ ti Mạch Kỳ
tương lai".
Chủ quán lầm rầm "Có thể là thế".
"Cũng khó, nhưng không còn cách nào, lúc các người bỏ chạy, thì đã thề
phải trả thù rồi. Nó không giết không xong, ít nhất phải giết được một
người".
Chủ quán nói "Nhưng tại sao mẹ tôi lại đưa thằng con ra thề?"
Điều ấy thật đơn giản, nhưng nghĩ kỹ thì không đơn giản.Tôi không thể trả
lời nổi. Nhưng tôi rất phấn khởi vì mình tỏ ra thản nhiên trước kẻ thù.Tôi
nói với ông ta "Ngày mai tôi lên đường về nhà".
"Cậu có gặp được nó không nhỉ?"
"Thằng em của ông ấy à?"
"Đúng vậy!"
"Tốt nhất là không gặp".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.